Xây dựng mối quan hệ xã hội từ những bước đơn giản

Xây dựng mối quan hệ xã hội từ những bước đơn giản
“Tri thức của các chuyên gia chỉ chiếm 15% trong thành công của họ, 85% còn lại phụ thuộc vào các mối quan hệ xã hội”- Andrew Carnegie , ông vua thép của Mỹ đã từng nói. Vậy làm sao để có được những mối quan hệ xã hội, hãy bắt đầu từ những việc đơn giản và cụ thể mà bạn có thể làm được.

Ảnh: Internet
Chân thành và tích cực

Hải, một bạn trẻ khá thành đạt chia sẻ: "Trong cuộc họp mặt, một người bạn cũ đến hỏi tôi “Cậu có công việc nào để tôi làm không?”. Mặc dù rõ ràng tôi và anh ta chẳng còn liên lạc gì với nhau khá lâu rồi, và tôi cũng không biết được anh ấy đang làm trong lĩnh vực nào hay từng có kinh nghiệm gì.

Bạn có thể rút ra điều gì từ bài học này?

Đầu tiên, đừng mất thời gian của chính mình và làm người khác bối rối với những yêu cầu ích kỷ từ bạn.

Thứ hai, hãy chăm chút những mối quan hệ của bạn một cách chân thành. Chỉ mất ít phút gọi điện hỏi thăm một người bạn cũ hay dành thời gian ăn trưa để gặp gỡ đồng nghiệp, và bạn sẽ có được những thông tin quý giá cũng như thiện cảm từ người khác.

Đặt nặng lợi ích của mình trong việc giao tiếp sẽ làm bạn khó khăn hơn trong việc đến với người khác. Trong thời buổi cạnh tranh khốc liệt ngày nay, chẳng ai muốn đầu tư cho một mối quan hệ mà họ cảm thấy mình bị lợi dụng cả. Vì vậy, để có được những điều tốt đẹp từ các mối quan hệ, trước hết bạn phải chứng tỏ được năng lực của mình và sẵn sàng cho đi.

Chủ động thể hiện

Nếu bị bỏ lại trong một đám đông xa lạ, bạn sẽ làm gì?

Ngồi một chỗ, giương đôi mắt u buồn quan sát người khác. Cố gắng làm cho mình càng bé nhỏ càng tốt và nhìn đồng hồ xem khi nào mình sẽ thoát ra mớ rắc rối này?

Mỉm cười chiếu lệ khi ai đó chào hỏi bạn?

Tất cả đều chẳng giúp ích gì cho việc mở rộng mối quan hệ của bạn đâu.

Nào, giả sử bạn đang ở giữa một buổi tiệc buffet với những người chưa hề quen biết. Hãy mạnh dạn cầm ly cocktail của mình, tìm đối tượng bạn có thiện cảm nhất và chủ động trò chuyện. Bạn có thể bắt đầu bằng việc giới thiệu tên, ngành học, sở thích, khả năng v…v… Câu chuyện sẽ tiến xa và dễ dàng hơn bạn tưởng đấy. Dĩ nhiên, ví dụ này có thể ứng dụng cho những buổi party, họp mặt hay thậm chí cả trong ngày hội tuyển dụng nữa.

Nếu bạn lo lắng và chần chừ, hãy chuẩn bị cho mình một bộ trang phục thanh lịch, một nụ cười tươi tắn và một tấm lòng cởi mở tự tin nhất. Bạn đã sẵn sàng để thể hiện mình trước người khác rồi đấy.

Tham gia các câu lạc bộ và hội thảo

Bây giờ bạn đã cảm thấy hứng thú với việc giao lưu và tìm hiểu về người khác rồi. Vậy làm sao để bạn tìm ra họ?

Đơn giản thôi, hãy tham gia những câu lạc bộ thường niên, những buổi offline có chủ đề phù hợp với bạn hay đăng kí một lớp ngoại khóa. Tận dụng sở trường và lĩnh vực yêu thích và cách đơn giản nhất để mở rộng mối quan hệ. Nếu bạn cảm thấy thật khó để trò chuyện với ai đó hay chưa biết cách để mở đầu một mối quan hệ, đừng lo lắng. Bởi hiện nay có rất nhiều câu lạc bộ và lớp học mở ra nhằm giúp đỡ bạn tăng cường khả năng giao tiếp. Ở đó bạn sẽ tập làm quen với việc thể hiện mình, trò chuyện, lắng nghe và kết nối.

Giữ gìn cẩn thận những thông tin liên lạc của người khác

Ngày nay, thật dễ dàng để gọi một cuộc điện thoại, trao đổi trực tuyến hay email những thông tin cho danh sách liên hệ của bạn. Tất cả những gì bạn cần làm là sử dụng điện thoại di động, laptop hay máy tính để bàn. Nhưng bạn có bao giờ nghĩ đến việc mất điện thoại, bị xâm nhập địa chỉ email hay cướp mất ID Yahoo Messenger chưa? Tin tôi đi, có một số người sẽ cảm thấy đó là ngày tận thế đấy!

Vậy, ngay từ bây giờ, hãy dành một ít thời gian để sắp xếp lại danh sách thông tin liên lạc mà bạn có vào một quyển sổ, phân nhóm rõ ràng và khoa học. Nếu bạn có nơi lưu trữ những danh thiếp đã nhận thì càng tuyệt vời hơn. Cho dù bạn cảm thấy việc này thật ngớ ngẩn và mất thời gian, nhưng nó thật sự đem lại hiệu quả và đáng tin cậy đấy.

Mở rộng cửa cho các kênh thông tin


Điều cuối cùng tôi muốn chia sẽ với bạn, đó là bí quyết để tìm ra những mối quan hệ bạn cần. Ngoài việc xây dựng sự liên kết từ người thân, bạn bè hay đồng nghiệp, bạn còn có thể tận dụng những tiện ích mà xã hội thông tin ngày nay đem lại. Hãy liên kết facebook với bạn bè, dùng Yahoo Messenger hay các công cụ chat khác để thăm hỏi mọi người, miễn sao bạn biết kiềm chế mình và tránh xa đà quá sâu vào cuộc sống ảo.

Bạn có thể tự tìm cho mình những cơ hội bằng cách nắm bắt thông tin về những hội thảo, lớp học hay những buổi sinh hoạt phát triển kỹ năng thường xuyên. Nếu tìm được những thông tin thú vị, hãy nghĩ đến việc chia sẽ nó cho bạn bè và cùng họ tham gia những hoạt động này.

Bắt đầu từ những việc nhỏ và đơn giản nhất, bạn sẽ thấy lợi ích từ việc đầu tư vào những mối quan hệ.
Saga.vn

3 chiêu cướp xe mới nổi ở Sài Gòn

3 chiêu thức mới nhất mà các băng cướp "tinh gọn" tại TP.HCM đang áp dụng để cuỗm xe không mất sức khiến nạn nhân rất khó bề phòng, nhất là các chị em phụ nữ.

 


Hầu hết nạn nhân là người có điều kiện, phương tiện đắt tiền và điểm chung là thiếu cảnh giác. Những vụ án như chặt tay chị Nguyễn Thị Ngọc Thúy- 28 tuổi, ngụ P.Thạnh Mỹ Lợi, Q.2 cướp SH hay chém anh Ibrahim Mah Mud ngụ tại tỉnh Đồng Nai đến nay vẫn còn gây bức xúc trong dư luận.

Tuy vậy, vũ lực chỉ là biện pháp cuối, dưới đây là 3 chiêu thức mới nhất mà các băng cướp "tinh gọn" tại TP.HCM đang áp dụng để cuỗm xe không mất sức và nạn nhân rất khó bề đề phòng, nhất là các chị em phụ nữ.

1. Biến ATM thành "tòng phạm"

Đây là một thủ đoạn bất ngờ đến khó tin nhưng khá phổ biến hiện nay: nhốt nạn nhân trong buồng ATM và cướp xe.

Ông T.T ngụ Tân Bình dừng xe Airblade vào ATM trên đường BHTQ quận 3 để rút tiền. Lúc đó tầm khoảng 8h30 sáng và rất đông người qua lại. Theo lời kể thì lúc đó buồng ATM chỉ có mình ông. Đang giao dịch, bất ngờ ông thấy có một khúc gỗ được cài ngang qua 2 tay vịn của cửa buồng.

Cùng với khóa vạn năng, hai thanh niên đeo khẩu trang ngoài kia nhanh chóng mang xe ông tẩu thoát mặc cho ông cố sức phá cửa thoát ra. Chúng ra tay nhanh gọn đến mức cánh xe ôm gần đó cũng trở tay không kịp.

Gần đây, chị Thuận (33 tuổi, ngụ Q.7, giáo viên một trường PTTH trên đường Nguyễn Bỉnh Khiêm, Q.1, TP.HCM), mượn xe gắn máy Air Blade mang biển số 65N1 - 8368 của đồng nghiệp đến buồng ATM của Ngân hàng Đông Á nằm ngay vòng xoay Điện Biên Phủ - Nguyễn Bỉnh Khiêm, P.Đa Kao, Q.1 để rút tiền.

Định mở cửa vào buồng ATM thì nạn nhân thấy 2 thanh niên mặc áo quần lịch sự đi xe trờ đến, người ngồi sau cầm thẻ ATM của Ngân hàng Đông Á, nhưng cả hai không vào buồng.

Khi chị vào trong thì bất ngờ 2 thanh niên mới đến đứng hai bên chặn cửa lại, mặt quay ra đường, tay cầm thẻ ATM, nhằm đóng vai người đợi đến lượt. Hai tên còn lại bẻ khóa xe của chị. Ra sức hô hoán và chống trả nhưng do yếu sức, nạn nhân đành nhìn bó tay.

Đa số dân tình đều cảnh giác ví tiền khi bước ra từ buồng ATM nhưng thủ thuật khóa người cướp xe kiểu này là quá cao tay. Khi phát hiện và tri hô, mọi chuyện xem như đã rồi.

Một cán bộ an ninh ngân hàng khuyên khách hàng nên thực hiện giao dịch ở những ATM có gắn camera quan sát hoặc bảo vệ trực tại khu vực đó. “Nếu đi một mình, nên hóa kỹ cổ xe, mở cửa buồng và thao tác nhanh khi giao dịch là những giải pháp hữu ích giảm thiểu tình trạng trên” vị này nói thêm.

2. Diễn gay cấn như phim, biến người đi đường thành khán giả!


Với những kịch bản được dàn dựng chặt chẽ, các băng cướp với khoảng 3 tên đã thực hiện trót lọt nhanh gọn những phi vụ.

Chị Minh Châu ngụ Gò Vấp trên đường đi về bất ngờ bị một bà chạy phía sau vượt lên chửi rủa không thương tiếc theo kiểu “lần sau mà còn mèo mỡ với chồng bà là nặng hơn nghe con”. Được giúp sức bởi một thanh niên cầm lái, mụ ta vừa chửi rủa, vừa chồm sang tát vào mặt Châu khiến cô choáng váng. Ngã lăn ra đường, không hiểu chuyện vừa xảy ra, một thanh niên khác nhanh chóng lên xe cô và phóng đi.

Mọi người xung quanh nhìn cô ái ngại vì cứ nghĩ xe kia là…của chồng bà ta. Đến khi cô gái tội nghiệp thanh minh thì đám đông hiếu kỳ kia mới vỡ lẽ mình đang xem một vở kịch mà những tên cướp kia đã hoàn thành xuất sắc vai diễn của chúng. Uất ức, Châu chỉ còn biết khóc.

Anh Quân, người từng chứng kiến 2 vụ cướp như vậy đã hiến kế: “Khi lưu thông xe trên đường, nhất là phụ nữ thì không nên đeo nhiều trang sức đắt tiền, thường xuyên quan sát gương chiếu hậu để có thể phát hiện các hành vi đeo bám hay áp sát xe vào đường của kẻ gian…”

3. Sắm vai "người tốt"

12h trưa, ngày 19/1/2013, vụ cướp xe diễn ra trên đường Nguyễn Sỹ Sách, P.15, Q.Tân Bình. Một nam thanh niên trên đường đi học về thì có một xe của thanh niên khác lao qua va vào khiến anh bị té xuống đường.

Một người đàn ông trung niên tốt bụng gần đó chạy ra dựng xe máy giúp nạn nhân. Thế nhưng, lợi dụng nạn nhân còn đang bối rối vì tai nạn, người đàn ông tốt bụng nhanh chóng nổ máy xe của nạn nhân chạy đi.

Chị Phượng, bán hàng rong ngay vị trí tai nạn cho biết: "Thấy ổng ra dựng giúp xe, còn đưa túi sách trên xe cho thằng bé. Tưởng là người tốt, ai ngờ đâu.” Anh chủ quán cafe gần đó cho hay có 2 thanh niên chạy từ phía sau tới tông vào tay lái nạn nhân. Người đàn ông gần đó chạy ra, nghĩ là dân địa phương tốt bụng, giúp người.

Đa số nạn nhân sau khi gặp tai nạn va quẹt trên đường thường chưa kịp “hoàn hồn” để nhận ra những gì đang diễn ra xung quanh. Nắm được tâm lý này, kẻ gian mau chóng nhập vai người giúp đỡ hòng đánh lạc hướng nạn nhân cũng như những người chứng kiến. Và thời điểm tung chiêu quyết định là khi mọi người mải chú ý đến sự an toàn của nạn nhân mà quên mất sự hiện diện của tên đạo chích giả danh.

“Để đề phòng, khi xảy ra sự cố trên đường, nạn nhân nên bình tĩnh, nhanh chóng giữ vật dụng của mình ngay cả các phương tiện trong khả năng có thể. Với những người xung quanh thì cần cẩn trọng và hạn chế gây nhốn nháo, tránh tình trạng kẻ gian lợi dụng sơ hở và tẩu thoát” - một CSGT đưa ra giải pháp.

Bên cạnh đó, tán tỉnh, trêu ghẹo hay hỏi thăm giờ giấc là những cách khiến nạn nhân- thường là những cô gái đi xe một mình, bị phân tâm, sau đó chúng sẽ dễ dàng “tung chiêu” hơn.

Trao đổi về vấn đề này, phía cơ quan điều tra cũng khá băn khoăn vì đa số các vụ cướp “chiêu trò” thế này diễn ra rất nhanh, nhận diện khó khăn, diễn ra trên phố đông người qua lại. Những con hẻm vốn là nơi bọn chúng tẩu thoát lại rất khó dò tìm bởi hơn ai hết, cướp giật đường phố là những người rất thông thuộc địa hình.

“Giải pháp vẫn là tinh thần cảnh giác, không sử dụng điện thoại khi điều khiển xe, hạn chế đi về khuya trên những cung đường vắng người, đồng thời không dùng phương tiện đi lại giá trị khi lưu thông một mình…” Hiệp sĩ Nguyễn Văn Minh Tiến chia sẻ.

Tết là mùa làm ăn của bọn cướp xe. Do vậy, hơn lúc nào hết, giờ là lúc phải nâng cao cảnh giác, đề phòng mất mát từ những vụ cướp như vậy.

(Theo Nhịp cầu đầu tư)

Tình yêu - album hiểu về trái tim


Đã mang lấy một chữ tình


Ta thường nói đùa với nhau: “Yêu thì khổ, không yêu thì lỗ. Thà chịu khổ còn hơn chịu lỗ”. Nói đùa mà thật. Dù được cảnh báo “yêu là khổ” như một nguyên tắc bất di bất dịch, nhưng hầu hết ai cũng chấp nhận khổ để có được cảm giác yêu, vì như thi sĩ Xuân Diệu đã từng lên tiếng dùm ta: “Làm sao sống được mà không yêu. Không nhớ không thương một kẻ nào”. Sống mà không yêu thương thì sự sống đâu còn ý nghĩa gì nữa. Đó là sự chết rồi. Và nếu sợ khổ mà không dám yêu thì ta có chắc là mình sẽ sống hạnh phúc hơn không? Đời sống còn nhiều thứ khác có thể làm cho ta khổ chứ đâu chỉ có tình yêu. Chung quanh ta có biết bao người có thể “chịu khổ” để yêu thì tại sao ta phải sợ? Tình yêu có đáng sợ như ta nghĩ không?

Yêu thương là bản năng tự nhiên của con người. Nhưng nếu ta yêu thương con sông, yêu thương cánh đồng, yêu thương quê hương, yêu thương kẻ bất hạnh… thì ta đâu có khổ. Đằng này đối tượng yêu thương của ta quá hấp dẫn, có thể đánh động vào cảm xúc khát khao của ta, có thể làm cho ta đêm nhớ ngày mong hay mất ăn bỏ ngủ, có thể khiến ta bất chấp tất cả để có được nó. Thi hào Nguyễn Du đã diễn tả tâm trạng này rất hay trong đoạn thơ: “Đã mang lấy một chữ tình. Khư khư mình buộc lấy mình vào trong. Vậy nên những chốn thong dong. Ở không yên ổn ngồi không vững vàng. Ma đưa lối quỷ đưa đường. Lại tìm những chốn đoạn trường mà đi”. Khi cảm xúc yêu đương bùng vỡ thì ta không tự chủ được nữa, mọi nhận thức hay phản ứng đều vượt tầm kiểm soát. Ta cứ lầm lũi lao tới phía trước như kẻ mộng du mà không ý thức được mình đang đi đâu, dù sắp bước vào hầm hố. Người Tây phương gọi kẻ ấy là “fall in love”, tức là bị cuốn vào tình yêu, mà cũng có thể hiểu là bị té ngã trong tình yêu.

Vì cảm xúc yêu đương mãnh liệt như thế nên nó rất dễ lấn át lý trí và lấn át cả những liên hệ tình cảm khác. Chẳng trách sao ai yêu rồi ít nhiều cũng trở nên mù quáng, thấy đối tượng mình yêu rất khác với mọi người, thấy đó là một màu hồng tuyệt hảo. Vì thế ta muốn tháo tung “ranh giới cái tôi” của mình ra để mời người ấy bước vào, và dĩ nhiên, ta cũng muốn người ấy nhường chỗ cho ta một nửa trong trái tim họ. Thậm chí có khi ta muốn dâng tặng cả cuộc đời mình cho họ, nên ta đã mạnh dạn tuyên bố “yêu hết mình”. Mà thực chất là ta không kiềm chế nổi cảm xúc của mình, chứ không phải vì ta muốn phụng sự cuộc đời họ. Bởi khi màu hồng ấy trong mắt ta bắt đầu nhạt phai, thì ta cũng vội vàng tìm cách rút lui.

Tình yêu như thế chỉ là sự trao đổi cảm xúc. Trong khi một tình yêu đích thực phải chứa đựng tình thương, phải có thái độ muốn hiến tặng và chia sớt để nâng đỡ cuộc đời lẫn nhau. Có thể ta đã từng lầm tưởng tình yêu là cung bậc cao hơn tình thương. Hóa ra, tình yêu nghiêng về phía hưởng thụ còn tình thương nghiêng về phía trách nhiệm. Trong liên hệ tình cảm lứa đôi, nếu tình yêu lấn át đi tình thương thì tình cảm ấy như lửa rơm “bạo phát bạo tàn”, còn nếu tình thương lấn át được tình yêu thì tình cảm ấy như lửa than “mãi âm ỉ cháy”. Dù khởi điểm của ta là vì tiếng sét ái tình, nhưng nếu ta biết nhận diện và buông bỏ bớt những đòi hỏi không cần thiết, để quan tâm đến cuộc đời của người mình thương, để ta thấu hiểu những khó khăn hay ước mơ của họ mà giúp đỡ, thì ta sẽ có được tình yêu chân thật.

Yêu không đúng cách

Thi sĩ Xuân Diệu phát hiện ra những lý do thường khiến tình yêu rạn vỡ: “Người ta khổ vì thương không phải cách. Yêu sai duyên và mến chẳng nhằm người”. Ta phải biết rằng mọi hiện tượng trên thế gian này đều phải nương tựa vào nhau để tồn tại. Tình yêu cũng không ngoại lệ. Sẽ không có cái gì gọi là tình yêu nếu nó tách biệt với những yếu tố khác như sự bình an, vững chãi, bao dung, cởi mở... Thậm chí nếu không có gia đình, bạn bè, xã hội, kinh tế, chính trị, đạo đức và cả thiên nhiên thì tình yêu cũng không có chỗ đứng nào để tồn tại. Cho nên biết quay về chăm sóc những yếu tố tưởng chừng “đứng ngoài tình yêu” ấy cũng chính là chăm sóc tình yêu. Vậy mà khi yêu, ta thường chỉ để ý tới sự ham thích nhau, suốt ngày cứ quấn chặt vào nhau không dám rời nửa bước. Đến khi một bên không thể đáp ứng sự thỏa mãn thì sự nhàm chán và phản bội nhau là điều tất yếu xảy ra, và chắc chắn bên ở lại sẽ ngã quỵ ngay lập tức vì không còn gì để sống. Thi sĩ Hàn Mặc Tử đã từng than thở: “Người đi một nửa hồn tôi chết. Một nửa hồn kia bỗng dại khờ”. Thật ra ta chẳng bao giờ trao nửa linh hồn cho ai đâu, chỉ vì một nửa (hay cả) đời sống của ta hoàn toàn phụ thuộc vào cảm xúc của đối phương, nên khi họ đi rồi ta không còn chỗ bám. Cơn nghiện đang hành hạ ta đó thôi.

Song, lắm lúc ta cũng rất thực dụng, đến với tình yêu theo kiểu tranh hơn tranh thua như trong chiến trường kinh tế vậy. Hễ đòi hỏi được là đòi hỏi. Ta coi người ấy như sự bảo an vững chắc cho cuộc đời mình. Thành ra cụm từ “đi tìm bến trong” bây giờ có nghĩa là tìm một nơi có thể bảo đảm cho mình một cuộc sống sung túc, không thua sút bạn bè. Quan điểm này cũng bị ảnh hưởng từ tâm thức xã hội. Nhìn kỹ, ta sẽ thấy những đòi hỏi kia chỉ mang tới những cảm xúc rất tạm bợ qua sự tán thưởng của những người sống bằng hình thức, nhưng nó lại là thứ “mộng tưởng điên đảo” làm phương hại đến tình yêu. Ta tin chắc rằng nếu có tất cả những thứ đó thì đời sống lứa đôi sẽ hạnh phúc hơn, trong khi sự ham thích của ta không dừng còn năng lực người ấy bị ta vắt đến cạn kiệt. Hai tâm hồn vì vậy ngày càng xa nhau. Người ấy vì đam mê mà vẫn cố gắng chiều chuộng ta thì chính họ cũng đang sống trong mộng tưởng. Cả hai đều không cắm rễ vào nền tảng của tình yêu chân thật thì đừng hỏi tại sao chỉ vì bất đồng quan điểm nhau, lỡ gây tổn thương nhau, thậm chí không tiếp tục làm thỏa mãn nhau là ta dễ dàng bỏ nhau.

Cũng có lần thi sĩ Xuân Diệu tự thú nhận: “Tôi khờ khạo lắm, ngu ngơ quá. Chỉ biết yêu thôi, chẳng hiểu gì”. Tình yêu cũng như một loại cây xanh, nếu ta không biết cách chăm sóc dưỡng nuôi, hoặc thừa hoặc thiếu, thì nó sẽ héo tàn và lụn bại. Cảm xúc thỏa mãn ai mà không thích, nhưng sự thỏa mãn ấy phải đi liền với trách nhiệm thì ta mới có thể giữ gìn mãi được. Mà nếu “ranh giới cái tôi” được tháo tung để nhường chỗ cho người ấy thật sự thì trách nhiệm dìu dắt nhau đi về hướng thảnh thơi và hạnh phúc chân thật không phải là gánh nặng hay miễn cưỡng nữa. Vấn đề là ta có khả năng nới rộng trái tim của mình ra không? Nếu ta còn quá coi trọng vật chất, vướng kẹt danh vọng, đam mê hình thức hấp dẫn mà lại muốn có một tình yêu bền vững thì đó chỉ là tham vọng. Ta phải tự lượng sức. Ta còn quá yêu bản thân mình thì làm sao ta có thể yêu thêm người khác, dù có yêu người khác cũng chỉ để phục vụ cho bản thân mình mà thôi. Còn lỡ như người ấy xem tất cả những phương tiện kia là lý do chính để tình yêu có mặt thì ta biết rằng đó chẳng phải là một nửa ta đi tìm. Song, nếu ta đủ giỏi và bản lĩnh thì ta vẫn đủ sức dẫn dắt mọi đối tượng đi về hướng ta cho là đúng đắn mà không sợ “Yêu sai duyên và mến chẳng nhằm người”. Cho nên tình yêu muôn đời là có thật, bí quyết là ta phải luôn tỉnh táo để nhận ra mình và hiểu được người mình thương. 
Yêu như yêu lần đầu
Xin nâng đỡ đời nhau
Bằng con tim hiểu biết
Lo sợ gì thương đau.

Lan Phong Sưu tầm

Bạn trẻ và nếp sống chậm

Các bạn trẻ thân mến sống vội là đốt cháy tương lai,là tệ san cuộc đời.Muốn tương lai sáng lạn, muốn trân trọng cuộc đời hãy biết sống chậm.
Sống chậm không phải là cố bám lấy quá khứ để trở thành hoài cổ.
Sống chậm cũng không phải là bất cần đời,là vô định kiểu bèo dạt mây trôi,mặc kệ cuộc đời đang tăng tốc, đang hối hả ta cứ rề rà.
Không, những nếp sống như vậy không phải là sống chậm, mà đó chính là sống tiêu cực, sống hoài sống phí, nhất định không phải là sống chậm một cách có mục đích,vậy sống chậm là sống tích cực, là sống trọn vẹn từng phút từng giây của cuộc sống hiện tại,hạnh phúc là tại đây và hiện giờ.
Hiện tại là quà tặng của cuộc sống, hãy có mặt trong hiện tại để nhận lãnh cái món quà kỳ diệu của cuộc sống,present có mặt, present cũng là hiện tại,present còn là quà tặng kỳ diệu của cuộc đời,ai có mặt trong từng phút từng giây của hiện tại,người đó xứng đáng được nhận lãnh và đã từng nhận lãnh những quà tặng kỳ diệu của cuộc đời.Thức ăn dù đắt tiền đến đâu dù là cao lương mỹ vị mà nuốt vội nuốt vàng thì làm sao thưởng thức được hương vị của thức ăn đó,ngược lại dù là thức ăn đạm bạc mà ta nhai kỹ thong thả nghiền ngẫm sẽ thấy vị ngọt ngào thơm tho của thức ăn đó thậm chí ăn rồi vẫn còn đọng mãi dư âm, cuộc sống cũng vậy lúc tất bật thì ta chỉ cưỡi ngựa xem hoa, mà cưỡi ngựa xem hoa thì làm sao tận hưởng được hương sắc của từng bông hoa, thậm chí của từng cánh hoa.Trong nền văn hóa tốc độ ngày nay, ai cũng cảm thấy thiếu thời gian, các nhà tâm lý đã khảo sát và thấy đa số những người tỏ ra bận bịu lúc nào cũng than bận,bận đến tối mặt tối mũi, lại là những người không làm được việc gì cả,tại sao vậy? Vì họ định làm việc này lại nghĩ đến việc khác rồi lại nghĩ đến việc khác nữa,rồi với tâm trạng đứng núi này trông núi nọ nên họ không toàn tâm toàn ý vào việc gì và không việc nào hoàn thành đến nơi đến chốn được, cuối cùng thì họ rơi vào tình cảnh tâm bất tại,tâm hồn không tồn tại trong công việc nên chẳng những không làm,mà làm cũng chẳng ra hồn,dù họ lăng xăng lít xít suốt ngày mà không giải quyết được việc gì cả,vì họ hết hối tiếc cho việc đã qua lại lo lắng cho việc sắp tới, mà quên cả hiện tại,đáng thương mà cũng đáng trách thay, nên nhớ quá khứ đã qua rồi đừng hối tiếc, tương lai thì chưa đến còn nhiều biến số chi phối, còn nhiều diễn biến bất trắc đừng quá lo lắng, rốt cuộc chỉ còn có hiện tại là đáng chú ý mà thôi,hiện giờ và tại đây mới là tất cả, hãy giảm tốc độ để bình tâm, để lắng lòng, để lắng nghe từng nhịp thở của cuộc sống, đó là biết sống, biết trân trọng cuộc sống trong từng phút từng giây của nó, hãy chậm lại để nhìn rõ cuộc đời, để nhận diện mọi người, để trân trọng nhân tình,hãy lắng nghe tâm sự của nhà thơ Dương Hương Ly Bùi Minh Quốc:
Có khi nào
Có khi nào trên đường đời tấp nập
Ta vô tình đi lướt qua nhau
Bước lơ đễnh chẳng ngờ đang để mất
Một tâm hồn ta đợi đã từ lâu
Hãy đếm từng nhịp thở để hòa mình vào cuộc sống
Để nhập thân vào cuộc sinh tồn vĩnh hằng,bạn nhé!
Người Nhật có câu châm ngôn: “ Nhất kỳ nhất hội ” nghĩa là phải biết trân trọng mọi khoảnh khắc và cơ hội đang có của mình,hãy yêu thương và quan tâm, chia sẽ
Nếu một ngày bạn muốn khóc hãy gọi cho tôi
Tôi không hứa sẽ làm cho bạn cười
Nhưng tôi chắc chắn sẽ khóc cùng bạn
Nếu một ngày bạn muốn chạy trốn tất cả
Hãy gọi cho tôi, tôi sẽ không bắt bạn dừng lại đâu
Nhưng chắc chắn tôi sẽ chạy cùng bạn
Nếu một ngày bạn không muốn nghe ai nói nữa
Hãy gọi cho tôi nhé,tôi sẽ đến và im lặng cùng bạn
Nếu một ngày bạn gọi cho tôi mà không thấy tôi trả lời
Hãy đến với tôi bạn nhé
Vì lúc đó tôi thật sự cần có bạn
Chúng ta hãy bình tâm để cùng nhau suy ngẫm hai điều nghịch lý của thời đại chúng ta như sau đây:
Điều nghịch lý thư nhất,tại sao khi ta có nhiều phương tiện,công nghệ, kỹ thuật để tiết kiệm thời gian thì chúng ta lại càng cảm thấy thiếu thời gian,ông bà ta ngày xưa đâu có tất bật vì thiếu thốn thời gian như ta bây giờ, dù ông bà ta nấu bữa ăn đã phải xay gạo,sàng gạo,vo cơm, nhóm lửa, canh lửa cào than mới có nồi cơm sốt dẻo để ăn, muốn thăm viếng nhau ông bà ta lại lặn lội đến nhau có khi mất cả tuần lễ mà vẫn an nhiên tự tại bên nhau, còn ta chỉ cần nhấc điện thoại lên đã nghe tiếng nhau, thấy mặt nhau, ấy vậy mà vẫn không đủ thời gian hàn huyên,tâm sự cùng nhau, không đủ thời gian dành cho nhau, đó là nghịch lý thứ nhất
Nghịch lý thứ 2 trong thời đại chúng ta là thời đại đã cung cấp cho chúng ta nhiều thứ để giải trí và có thể giải trí mọi nơi, mọi lúc, song tại sao ta vẫn ngày càng ít được thư thả tâm hồn,phải chăng do chúng ta biết học cách hối hả, nhưng không học được cách đợi chờ, phải chăng do chúng ta chỉ biết tăng tốc, mà không biết giảm tốc cho bánh xe đời mình, chúc các bạn hãy bình tâm suy ngẫm để sống chậm để tận hưởng từng giây phút trong cuộc sống quý giá của mình.
Tiến sĩ Võ Văn Nam

Cái tâm là cốt lõi của sự thành công! @_<.......








Trên suốt hành trình dài mọi người luôn muốn mình thành công dù làm bất cứ việc gì,chính vì vậy chúng ta đã không ngừng đi tìm kiếm những đam mê thực sự của mình và ý nghĩa công việc mà mình làm,nó có thật sự giúp mình thành công hay không,để rồi sẽ có ai đó chán nản và thất vọng với con đường mà mình đang đi,nhưng cũng sẽ có ai đó đi tiếp con đường mặc cho những trở ngại đang rào chắn phía trước,đôi lúc ta thấy mình yếu đuối bất lực và nhỏ bé biết bao giữa vô vàn những điều lớn lao,hay chỉ là những điều thật đơn giản cũng không làm được,và cứ tìm kiếm hoài trong vo vọng điều gì khiến mình chưa thành công,từ khi bước vào môi trường hoàn toàn mới juli đã biết được rằng cơ hội thành công của mọi người là như nhau,nhưng sẽ có người thành công có người không,vậy điều cốt lõi nằm ở đâu.?
Juli xin chia sẻ bài viết sâu sắc về cuộc sống cũng như cách định hướng về nghề nghiệp tương lai mà juli mới đọc được ,đó cũng chính là điều mà Juli đã được nghe và được dạy làm như thế nào để thành công.Qua bài viết cũng là lời nhắn nhủ và đồng cảm của Juli với người đã chia sẻ bài viết này và với tác giả của bài viết....
CẢM ƠN TÁC GIẢ BÀI VIẾT VỀ NHỮNG CHỈA SẺ SÂU SẮC VÀ ĐÃ NÓI LÊN ĐIỀU MÀ CÓ THỂ BẤT CỨ AI TRONG CHÚNG TA ĐÃ MỘT LẦN BIẾT QUA TRÊN CON ĐƯỜNG ĐI TÌM KIẾM SỰ THÀNH CÔNG CHO CHÍNH MÌNH,VÀ CÓ THÊM MỘT LẦN NỮA KHẲNG ĐỊNH VÀ CỦNG CỐ CHO MÌNH NIỀM TIN VÀO CÁI TÂM CỦA MÌNH.....
Bài viết như sau :

Cái Tâm là gốc của thành công


Trong chúng ta ai cũng có một công việc trước hết để kiếm sống, sau là làm giàu. Có người thành công, có người thất bại. Có người rất hài lòng, có người bất mãn, có người coi đó chỉ là một bước tạm thời trong lúc “quá độ”. Và ai cũng mong muốn sẽ thành công. Nhưng mọi người đã làm việc ra sao? Kết quả thế nào?




Một chị giúp việc tốt bụng làm trong một gia đình ở Hà Nội đã 9 năm, chị được chủ nhà rất tin tưởng, thân thiết như ruột thịt. Ngoài mức lương luôn khá hơn những “đồng nghiệp” xung quanh một chút, chị còn được mua bảo hiểm xã hội để sau này về già có lương hưu.
Nhưng cũng ra Hà Nội làm giúp việc, một cô bé mới 16 tuổi đã giết chết chủ nhà một cách dã man nhằm cướp của, để rồi bây giờ nhận mức án 18 năm tù. Cha mẹ đau lòng, xã hội nhức nhối, và tương lai của cô sau này sẽ ra sao?
Một cậu sinh viên Bách Khoa mới ra trường làm lập trình viên trong một công ty tin học. Bắt đầu với mức lương “phó bình dân”, chẳng hề gì, cậu cần mẫn học hỏi đàn anh để hoàn thành bằng được trách nhiệm của mình. Chẳng bao lâu sau cậu thành thạo mọi việc, dự án cậu quản lý chẳng ai phải phàn nàn. Sau 8 năm, bây giờ cậu là một trong những trụ cột “cứng” rồi, không những lương thưởng cao công ty còn chia cổ phần để gắn bó với cậu lâu dài.
Cậu này có cô bạn cùng lớp đại học luôn tự coi mình là “ngôi sao tương lai”, đi xin việc ở đâu cũng khoe khoang về những khả năng “hơn người”. Bởi vậy khi nhận được công việc bình thường cô cho rằng không “xứng tầm”. Sau khi làm một thời gian chẳng có gì thay đổi, cô kết luận “sếp” không biết đánh giá “đúng chất” con người, cô tìm một công ty khác. Nhưng lãnh đạo của công ty mới hình như cũng không biết “nhìn nhận”, chẳng mấy chốc cô lại chán. Rốt cuộc, 8 năm trời nay cô chạy hết công ty này sang công ty khác, vào Nam ra Bắc đủ cả, cứ lâu lâu lại thấy cô lãnh lương “thử việc”. Cô cũng chán ngán cảnh này tới stress và thường than vãn với mọi người là “không hiểu sao số tôi đen thế”. Có bạn nào giống cô ấy không? Xin thưa rằng số phận chỉ tạo hoàn cảnh còn quyết định kết quả xấu tốt ra sao là do con người chúng ta suy nghĩ và hành động có đúng đắn hay không mà thôi.
Có ông chủ 8x cũng “số đen”, vừa lĩnh án 9 năm tù. Bản thân tôi đã từng có vài lần tiếp xúc, đó là một chàng trai thuộc diện thông minh, năng động, khả năng ngoại giao, kinh tế đều được. Có lẽ nhờ đó cậu nắm bắt được tâm lý muốn kiếm tiền “vừa nhanh, vừa dễ, vừa nhiều” của thiên hạ nên cậu đã “tạo điều kiện” cho họ. Chương trình đầu tư tài chính đa cấp hưởng lãi cao (nhưng kết quả là mất cả chì lẫn chài) của cậu chỉ trong một thời gian ngắn đã thu hút mấy ngàn nhà đầu tư gửi tiền vào. Tôi thấy tiếc cho đời cậu, có tài mà vận dụng không đúng chỗ, kết cục thê thảm hôm nay là điều hiển nhiên. May mà pháp luật sớm phát hiện ra cách “làm ăn” này và “thu xếp” cho cậu được ngồi “đúng chỗ” của mình cho tới khi bóc xong 9 quyển lịch.

Những ông chủ làm ăn bốc giời, hớt váng, hoặc bất chấp lương tâm, đạo lý (cho ra đời những sản phẩm rởm, những dịch vụ làm khốn khổ người sử dụng, trở thành mối nguy hại cho xã hội) thì những đồng tiền trái đạo này sớm hay muộn cũng phản chủ, cũng tan tành bởi quy luật cuộc đời. Các bạn trẻ hăng hái làm giàu đừng quên rằng chỉ những sản phẩm, dịch vụ tốt, có ích cho con người, cho xã hội mới tồn tại được lâu bền và đem lại sự giàu có, thành đạt đích thực cho các bạn.
Cuộc sống có những quy luật không thể đi ngược lại. Thực tế đã chứng minh ông trời chẳng cho không ai cái gì. Ta được cái này thì mất cái khác, đúng với những công sức, tâm huyết mình bỏ ra.
Người làm công bình thường (lương “ba cọc ba đồng”) thì ít lo nghĩ, có thời gian tận hưởng cuộc sống. Chỉ vất vả lúc chưa xong việc thôi, cứ hết giờ làm là thoải mái vô tư. Tài năng và công sức cống hiến tới đâu hưởng tới đó. Vận mệnh của công ty đã có “sếp” chịu trách nhiệm, mình cứ lương thưởng đầy đủ là êm ru. Còn các ông chủ thì chẳng bao giờ có khái niệm hết giờ, xong việc hay nghỉ ngơi thực sự. Nhìn họ bình thản vẻ bề ngoài thôi, trong đầu bề bộn lo toan và công việc. Ai đã từng trải qua mới hiểu việc đưa một sản phẩm hoặc một dịch vụ mới ra thị trường, rồi phát triển thành một thương hiệu mạnh nó “xương” như thế nào. Những người thành công quả là đáng khâm phục, họ phải đổ bao nhiêu công sức, thời gian, trí tuệ, tiền của mới có được thành quả mà mọi người nhìn thấy. Và họ luôn thèm cái cảm giác “như bác nông dân cày xong thửa ruộng”, được ăn thấy ngon miệng, ngủ ngon giấc, đầu óc không phải phân tán, ưu tư. Làm gì cũng có cái giá của nó là thế đấy.
Khi chúng ta chọn cho mình con đường tương lai không cần phải cố “đua” theo một trào lưu nào, hãy để cuộc đời cho công việc mình yêu thích và có khả năng thực sự, để bạn có niềm đam mê, thấy mình đã quyết định đúng, nếu thất bại cũng không hối hận. Và trước hết phải có tâm, có đức, có lòng nhiệt huyết, có trách nhiệm thì việc gì cũng mang lại thành công. Không phải ai cũng tìm được đúng ngành học, đúng hướng đi ngay từ đầu. Bạn cứ hoàn toàn tự tin chuyển đổi sang việc khác phù hợp với mình hơn. Chẳng có nhẽ gì mà chỉ mấy năm học đại học là quyết định cả cuộc đời (những sáu, bảy chục năm sau đó) phải “theo nghề”. Hiện nay số người làm không đúng ngành học ban đầu và đã thành công rất nhiều, người ta vẫn có câu “tay trái to hơn tay phải” mà!
Nếu bạn trẻ nào chọn con đường làm chủ thì hãy xác định đó là cả một quá trình vất vả, gian nan, đã đam mê rồi thì quyết đầu tư tới cùng, phải kiên trì làm bằng được. Nếu chọn con đường trở thành một người làm công thì dù ở đâu cũng hãy vận dụng hết tài năng, tâm huyết, để trở thành “cây cổ thụ” trong lĩnh vực chuyên môn của mình. Cả hai lựa chọn trên đều có cơ hội thành công và thất bại như nhau.
Mỗi người có một sự nghiệp riêng, làm công hay làm chủ cũng vậy, quan trọng là ai sẽ thành công? Cho dù làm gì cũng chỉ là một “con đường” mà bạn lựa chọn, không có con đường nào tốt hơn, vấn đề là ai sẽ đi tới đích?
Thành đạt không quan trọng là bạn làm thuê hay làm chủ. Theo tôi, trả lời được những câu hỏi dưới đây là ổn rồi:
(1) Việc bạn đang làm có chân chính, lương thiện không ?
(2) Việc đó có đúng với khả năng và ước vọng của bạn không ?
(3) Bạn đã suy nghĩ và làm việc hết mình chưa ?
(4) Sản phẩm (hoặc kết quả công việc) của bạn đã tốt nhất chưa ?
(5) Thu nhập có xứng với công sức bỏ ra hay không?

Các cụ ta vẫn nói “có đức mặc sức mà ăn”, càng ngày tôi càng thấy câu nói đơn giản này có ý nghĩa to lớn, đúng đắn và sâu sắc. Hơn bao giờ hết, câu nói này rất phù hợp và cần được nêu cao trong xã hội ngày nay, đặc biệt là với những bạn trẻ đang xây dựng sự nghiệp tương lai, bằng con đường nào cũng vậy. Nhớ nhé bạn trẻ, cái tâm, cái đức chính là nền tảng cho mọi thành công đích thực. Năm cũ đã qua rồi, chúc các bạn một năm mới thành công, hạnh phúc.


Nguyễn Đức Giang (Công ty Vinno)
( Trích từ VNexpress )









Học cách thất bại



Ai cũng dạy, cũng nói về thành công, biết bao nhiêu cuốn sách, bao nhiêu cuộc hội đàm cũng chỉ để thảo luận về thành công, không ít người sẵn sàng nói chuyện với bạn về thành công của họ thế nhưng điều mà bạn ít khi tìm thấy là làm sao để thất bại. Bạn biết đó, thành công không bao giờ được đàm bảo, dù bạn có thực hiện đúng công thức đến đâu đi chăng nữa. Tuy nhiên, thất bại là chắc chắn hơn nhiều, và không chỉ một lần, mà có thể là nhiều lần trong cuộc sống của bạn. Bạn sẽ thất bại nếu bạn không quan tâm đến người khác. Rất nhiều người nghĩ rằng thế giới này đã được tạo ra cho riêng họ, và họ không để đến cảm giác của người khác. Đúng ra, điều chúng ta nên làm là chia sẻ hành tinh này với tất cả mọi người. Bạn sẽ thất bại nếu bạn bắt đầu sự nghiệp bằng cách tìm một công việc thích hợp với bạn. Bạn cần phải hợp với công việc và làm cho mình ngày càng phù hợp hơn. Đơn giản nhất, cho dù bạn mặc quần jeans và áo phông đẹp đến đâu đi chăng nữa thì việc mặc như thế đi xin việc làm sẽ tăng cơ hội thất bại của bạn. Bạn sẽ thất bại nếu bạn trèo lên chiếc thang sự nghiệp bằng cách giẫm lên người khác. Như một câu nói: “Bạn sẽ gặp lại chính những người đó khi bạn bị rơi xuống”. Bạn sẽ thất bại nếu bạn không cố gắng sửa lại một hành động sai bất kỳ khi nào có thể. Bạn sẽ thất bại nếu bạn nhìn thấy một điều xấu mà lại không dám chống lại nó. Bạn sẽ thất bại nếu bạn chịu một việc bất công mà không dám chiến đấu chống lại nó. Bạn sẽ thất bại nếu chỉ biết đánh giá một ai đó qua vẻ bề ngoài. Sẽ thất bại nếu bạn lấy những sai lầm của ngày hôm nay để bỏ đi tất cả những thành công của ngày hôm qua và làm lu mờ những giá trị tốt đẹp sẽ đến vào ngày mai. Bạn sẽ thất bại nếu không biết tin vào chính bản thân mình. Bạn sẽ trải qua những thất bại lớn nhất nếu bạn tin vào câu nói lãng mạn “Tình yêu có nghĩa là bạn không bao giờ phải nói lời xin lỗi”. Bởi vì trong thực tế, bất kỳ một người nào đó có đủ kinh nghiệm cũng sẽ nói rằng tình yêu là ngược lại. Tình yêu là đủ can đảm để nói xin lỗi khi mình sai. Thất bại trong học hành, trong cuộc sống sẽ khiến bạn buồn phiền, chán nản, thậm chí buông xuôi. Nhưng hãy nhớ rằng thất bại là tạm thời, và bạn không việc gì phải lúng túng hay lo lắng gì về điều này cả. Có những chiến thắng oanh liệt nhất lại là kết quả của sự thất bại nặng nề nhất. Tất cả chúng ta đều có lúc phải tự đấu tranh giữa việc buông xuôi hay cố gắng. Nếu bạn là một sinh viên học hành sa sút, nợ nần ngập đầu… Điều xấu hổ không phải là sự thất bại của bạn mà chính là việc bạn không muốn làm gì để thoát ra khỏi tình trạng đó.
( 丁每月sưu tầm)




Danh ngôn thành công thất bại


Danh ngôn thành công-thất bại...


                 
   






              
Nếu muốn đi đến thành công, bạn đừng sợ thất bại và đừng tuyệt vọng khi gặp phải điều đó.Quan trọng là sau mỗi lần thất bại, bạn biết cách đứng lên và rẽ qua một con đường khác để đi đến thành công.
danh ngôn thành công - thất bại
                        Làm việc đừng quá trông vào kết quả nhưng hãy mong cho mình làm hết sức mình
anita Hill
Để thành công trên đường đời, hai yếu tố bạn phải học đó là phải biết phớt lờ cái gì và dành niềm tin nơi đâu
Clément

Đường đi khó không phải vì ngăn sông cách núi. Mà khó vì lòng người ngại núi e sông
Nguyễn Bá Học
Một người lạc quan thức đến nửa đêm để đón giao thừa. Người bi quan thức để chắc chắn rằng năm cũ đã đi qua
Bill Vauhn
Bạn không thể tạo nên danh tiếng trên những điều bạn sẽ làm.Thật đơn giản, hãy tưởng tượng, tường thuật rồi bước ra ngoài đi vào thế giới và thực hiện điều đó.
Henry Ford
Điều vĩ đại nào được thực hiện mà không có những con người vĩ đại và họ chỉ vĩ đại nếu họ quyết tâm trở thành những con người vĩ đại
Charles De Gaulie
Đừng để ai phiền trách bạn.Trong một việc nếu bạn không thành công thì hãy cho là lỗi tại bạn đừng đổ lỗi cho ai
Earvid Johnso
Điều khôn ngoan nhất là phải nhớ không thành công hay thất bại nào là cuối cùng
Khuyết Danh
Cuộc sống như một cuốn sách.Kẻ điên rồ giở qua nhanh chóng.Người khôn ngoan vừa đọc vừa suy nghĩ vì biết rằng mình chỉ được đọc nó một lần.
Jean Paul

               Juli Moon sưu tầm











Chia sẻ về sách của bạn








Mình rất thích sách, có khi xem chúng như những kho báu tích trữ được tuy không dám nói là một người chuyên về sách hay mọt sách, ngoài ra kiến thức mà sách mang lại là vô hạn, rất tiếc là số lượng mà mình có nhiều hơn những gì mình phải ghi chúng vào đầu, hôm nay nhân tiện BÀI VIẾT CỦA CHỊ THU PHƯƠNG ĐẶT RA NHữNG THẢO LUẬN NHO NHỎ VỀ SÁCH RẤT HAY VÀ Ý NGHĨA NÊN MÌNH TIẾP NỐI BƯỚC ĐI CỦA CHỊ.Mong các bạn độc giả gần xa, những người cũng yêu sách và có nhiệt huyết với những gì  mình đã đọc có thể chia sẻ suy nghĩ của mình cùng với Lan Phong nhé!.

.
.
1. Bạn có nhớ cuốn sách đầu tiên mà bạn đã đọc là cuốn gì không? Trong dịp nào?
.
2. Bạn thích đọc sách gì? Tại sao? Sở thích đọc sách của bạn hẳn cũng có những thay đổi qua thời gian?
.
.
3. Lúc nhỏ bạn học văn có khá không? Sách đã có tác động ra sao tới việc học văn của bạn?
.
.
4. Vai trò của sách đối với đời sống bạn hiện nay? Cuốn sách gần nhất mà bạn đã đọc là cuốn gì? Cách nay bao lâu? Bạn có thích nó không? Vì sao?
.
.
5. Bạn thích cuốn sách nào nhất? Vì sao? Nó hẳn là "sách gối đầu giường" của bạn?!
.
.

6. Nếu ai đó nhờ bạn giới thiệu sách để đọc, bạn sẽ đề nghị cuốn nào? Vì sao?




.
.
7. Nếu được chọn lựa giữa nhiều món quà khác nhau (giá trị và ý nghĩa khác nhau), bạn có thích được tặng sách không? Vì sao? (*)
.
Photobucket



.
8. Dù không phải là một writer, có bao giờ bạn có ý nghĩ sẽ in một cuốn sách mà bạn là tác giả? Bạn đã bắt đầu viết những trang đầu tiên của cuốn sách đó chưa? (thơ, tùy bút, hồi ký, tập truyện ngắn, tiểu thuyết, biên dịch, tài liệu, hay đơn giản là... tập họp những entry trên blog chẳng hạn?)
.
.
9. Bạn thường dành bao nhiêu... tiền bạc và thời gian cho sách mỗi tuần, hay mỗi tháng?
.
.
10. Bạn có tin có những cuốn sách đã làm thay đổi hoàn toàn cuộc sống của một con người không??? Bạn có cuốn sách như vậy cho chính mình không???


(*) Bạn có thể trả lời câu 1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8, 9, 10
bao nhiêu là tùy ý bạn!
.
 
.
Cám ơn bạn rất nhiều!!!
.
.

(nguồn: sưu tầm từ blog www.nguyenthuphuong.com)

Tồn tại hay sống ?








Có những điều tưởng chừng đơn giản nhưng không hề đơn giản, đó là lúc bạn chợt nhận ra rằng mình có lúc cũng đã đánh mất đi một số thứ quan trọng. Tình cờ đọc qua bài viết này của gối yêunó cho tôi rất nhiều suy nghĩ….




Tồn Tại Hay Là Sống ?


Giữa đô thị ồn ào và phồn hoa, giữa nhịp sống náo nhiệt và vội vã, ta đi tìm riêng một khoảng lặng bình yên… Những con đường vào tiết trời se lạnh, rùng mình trong hơi sương mỏng mảnh. Hàng cây già nua trút lá, cố nép mình trong vạt nắng cuối mùa nhàn nhạt, giăng giữa lòng phố buồn tênh. Mùa đông đã đến từ lúc nào. Đâu đó, nơi góc phố, người phụ nữ bán hàng rong nép mình vào ngôi nhà cao tầng tránh gió rét và hơi sương lạnh buốt. Đôi mắt nhắm hờ, khe khẽ bên vành nón úp ngược đặt trên thúng cam bán dở, trên khuôn mặt vẫn còn nỗi lo toan cơm áo gạo tiền, một giấc ngủ trưa vội vã giữa dòng người tấp nập… lặng yên! Ở một con hẻm nhỏ, bóng dáng người thợ sửa xe đạp trở thành hình ảnh quen thuộc trong mắt mỗi người qua đây. Chỉ có một thùng đồ nghề nho nhỏ, không biết bác đã ngồi nơi đây, dưới gốc cây già này bao nhiêu năm? Dáng người thô kệch, chiếc lưng hơi gù, bàn tay đen nhẻm lấm lem vết dầu, người thợ sửa xe đạp giản dị ấy chăm chỉ hàng ngày, cần mẫn với công việc của mình dù nắng mưa hay giá rét. Trên khuôn mặt gầy guộc in hằn những vết nhăn của thời gian, nguyên vẹn nụ cười và ánh mắt thật hiền lành, dễ mến. Một cuốn sách nào đó từng viết: “Khi ra đường, nếu nhìn thấy một người công nhân, trên áo, trên tay, trên mặt lấm lem những vết bụi bặm, vôi vữa, sơn dầu… bạn đừng nghĩ đó là vết bẩn mà hãy nghĩ đó là dấu vết của lao động, của sự chăm chỉ và cần cù, những dấu vết ấy bao giờ cũng đáng được tôn trọng”. Từng nhìn rất nhiều “dấu vết” từ khi thơ bé của những người thân xung quanh mình nhưng vô tình ta lãng quên và đôi lúc vẫn thốt lên những lời nói khó chịu, kèm theo cái nhăn mặt tức giận khi lỡ rây một vết bẩn nào đó trên áo ta. Có khi nào ta chợt nhận ra, ta từng quên… Ừ thì… đôi lúc, ta chợt bỏ quên ánh nhìn sau nếp nhăn in hằn dấu vết tuổi già của ông lão bán than đầu ngõ, ánh mắt khắc khổ như cầu ơn của cụ bà bán rong ven đường, cái nhìn đăm chiêu của đứa bé đánh giày trong công viên buổi sáng sớm, llời mời chào của cô hàng quà vẫn đi qua nhà mỗi chiều… Ta bỏ quên những thứ ấy, đến với những thứ sạch sẽ, bóng loáng và giả tạo. Đôi khi, ta nhìn cuộc sống của những con người ấy tầm thường, vô vị như bao công việc lao động chân tay khác nhưng đôi lúc, ta trở mình và bất giác nhận ra có một góc bình yên trên những khuôn mặt ấy. Đó là nụ cười hồn nhiên, không vương vấn chút ưu tư, phiền muộn. Ánh mắt ấy chân thật ấm áp và đôi lúc ta tự hỏi mình: “Đã khi nào ta bình yên như thế? Sống và tồn tại?”. Đã bao giờ ta hỏi: “Liệu ta sống hay chỉ là đang tồn tại?”.


Rủ bỏ và đứng lên
























RŨ  BỎ VÀ ĐỨNG LÊN

Có một người nông dân nuôi một con la để chuyên chở hàng hoá ra chợ bán. Hôm ấy, sau một buổi sáng làm việc mệt nhọc, người nông dân để con la đứng bên một miệng giếng cạn. Thật không may, con la sảy chân rơi xuống giếng. Nó kêu rống lên cầu cứu.

Người nông dân đến xem xét. Ông ta thấy rằng để đưa con la lên khỏi giếng phải mất rất nhiều công sức, trong khi đó, nó đã là một con la già nua mà ông đã muốn loại bỏ từ lâu. Sau một lúc cân nhắc, người nông dân quyết định sẽ mua một con la mới chứ không bỏ công sức cứu con vật khốn khổ. Ông ta gọi một người hàng xóm đến và họ cùng xúc đất lấp giếng.

Con la vô cùng phẫn nộ. Ban đầu nó không hiểu tại sao người ta có thể đối xử với mình như vậy. Nhưng rồi, nó thấy rằng có căm phẫn cũng chẳng ích gì. Và nó bỗng để ý thấy mỗi xẻng đất hất xuống mình nó, nó có thể rũ bỏ (shake-off) và bước lên trên (step up).

Thế là con la bắt đầu làm cái công việc giải cứu chính mình. Mỗi xẻng đất đổ xuống trên mình, nó lại rũ bỏ và bước lên trên. Dần dần, đất đầy lên và con la bước ra khỏi miệng giếng.

Những đất đá tưởng sẽ vùi lấp con la lại trở thành phương tiện để cứu thoát nó.

Đôi khi, trong cuộc sống của bạn, có những lúc bạn tưởng như tuyệt vọng vì bao nhiêu khó khăn đổ ập xuống mình. Vậy hãy làm như con la thông minh kia: Rũ bỏ và đứng lên (shake-off and step up).

Và bạn sẽ thấy, những khó khăn tưởng như vùi lấp ta hoá ra lại là những phương tiện để nâng cao con người ta lên.

Sưu tầm

Hạnh phúc - Album hiểu về trái tim






















Hạnh phúc luôn là niềm khao khát lớn nhất của con người. Tùy vào hiểu biết của mỗi người qua từng xã hội và từng thời đại mà hạnh phúc được quan niệm một cách khác nhau. Không ít người cứ gặp phải xui rủi triền miên nên họ quả quyết rằng trên đời này làm gì có hạnh phúc. Còn những người trẻ thì cứ mơ mộng hạnh phúc chắc đang ở cuối con đường mình đang đi. Và hằng bao lớp người đi gần hết kiếp nhân sinh này mà vẫn đuổi theo hạnh phúc như trò chơi cút bắt: có khi tóm được nó thì nó lại tan biến, có khi ngỡ mình tay trắng thì lại thấy nó hiện về. Mặc dù ai cũng mong muốn có hạnh phúc nhưng khi được hỏi hạnh phúc là gì thì phần lớn đều rất lúng túng, định nghĩa một cách rất mơ hồ, hoặc mỉm cười trong mặc cảm.


Chẳng phải ta cũng như bất kỳ người trẻ nào đã từng cảm thấy thật hạnh phúc khi nắm được mảnh bằng tốt nghiệp sau nhiều năm vật lộn với đèn sách? Nhưng vì liền sau đó ta lại than phiền rằng phải kiếm được việc làm có nhiều tiền, khiến bạn bè ai cũng nể phục thì mới thật là hạnh phúc. Rồi cái cảm giác hạnh phúc ấy không ở lại bao lâu, ta lại nghĩ nếu không cưới được người mình yêu thì sao gọi là hạnh phúc. Và chưa được bao lâu ta lại trông đứng trông ngồi có một đứa con, rồi thêm đứa nữa cho vui nhà vui cửa, đẹp lòng hai họ. Những ngày tháng hạnh phúc ấy cũng qua nhanh, bây giờ ta lại ao ước được dọn ra riêng, được sở hữu một căn hộ đắt tiền thì mới gọi là hạnh phúc trọn vẹn. Và rồi ta lại bất an khi thấy bạn bè chạy chiếc xe đời mới, con của họ học những trường danh tiếng, chức vụ của họ được nhiều người ngưỡng mộ, ta lo nếu không theo kịp thì hạnh phúc mình đang có cũng trở nên tầm thường, chẳng đáng vào đâu.
Thế là ta cứ bỏ hình bắt bóng, đứng núi này trông núi nọ, rốt cuộc chẳng biết hạnh phúc là cái gì. Tuy ta cảm nhận được hạnh phúc chính là cảm giác sung sướng, dễ chịu, thoải mái khi mình đạt được những gì mình mong muốn, nhưng ta không lý giải được tại sao những cảm giác ấy đến rồi đi quá vội vàng. Ta mặc kệ. Ta chẳng buồn nhìn lại. Ta cứ lao tới để nắm bắt những thứ mà ta đinh ninh rằng nếu không có nó thì ta không thể nào sống hạnh phúc được. Thật ngộ, ta không biết được cái gì ngay trong hiện tại có thể làm cho ta hạnh phúc thì làm sao ta quả quyết những gì trong tương lai có thể làm cho ta hạnh phúc? Hạnh phúc có phải là vấn đề của hiện tại hay tương lai không? Hạnh phúc có cần hội đủ những điều kiện tối ưu cho nó không? Nói vậy thì những người không có những điều kiện ấy thì họ không thể hạnh phúc sao?



Thật ra những điều kiện của hạnh phúc vẫn luôn có mặt, chỉ có điều nó không hấp dẫn ta nữa mà thôi. Không phải vì nó mất đi tính hữu dụng mà chỉ tại ta mau chóng nhàm chán, nhu cầu hưởng thụ của ta cứ thay đổi liên miên. Một phần do bản năng hưởng thụ quá lớn, một phần bị tác động bởi tâm thức xã hội. Đôi khi ta vất vả cả chục năm trời để mua cho bằng được một món đồ cao cấp sang trọng chỉ vì ta lo sợ nếu không có nó thì đời sống sẽ không được an toàn, hoặc chỉ vì muốn chứng tỏ cho mọi người biết mình là ai, chứ ta có hưởng được bao nhiêu đâu. Mọi tranh đấu của ta chung quy cũng chỉ để có càng nhiều càng tốt những tiện nghi vật chất và tiện nghi tinh thần (danh dự), để thỏa mãn cảm xúc, phục vụ cho cái tôi ham thích hưởng thụ không biết dừng của mình.
Nếu hạnh phúc chỉ là cảm xúc được thỏa mãn khi được hưởng thụ, thì ngay trong giây phút hiện tại này đây ta cũng đang nắm trong tay vô số những điều kiện mà nhờ nó ta mới tồn tại một cách vững vàng, vậy tại sao ta nói mình chưa hạnh phúc? Một đôi mắt sáng để nhìn thấy cảnh vật và những người thân yêu, một đôi chân khỏe mạnh có thể đi đến bất cứ nơi nào, một công việc ổn định vừa mang lại thu nhập kinh tế vừa giúp ta thể hiện được tài năng, một gia đình luôn chan chứa tình thương giúp ta có điểm tựa vững chắc, một vốn kiến thức đủ để ta mở rộng tầm nhìn ra thế giới bao la, một tấm lòng bao dung để ta có thể gần gũi và chấp nhận được rất nhiều người… Đó không phải là điều kiện của hạnh phúc thì là gì? Chỉ cần nhìn sâu một chút ta sẽ thấy mình đang sở hữu nhiều lắm, nhiều hơn là mình tưởng. Đừng vì một vài điều chưa toại nguyện mà ta vội than trời trách đất rằng mình là kẻ bất hạnh nhất trên đời.
Vì vậy kẻ khôn ngoan không cần chạy thục mạng về tương lai để tìm kiếm những thứ chỉ đem tới những cảm xúc nhất thời mà sẽ dành thời gian và năng lượng để khơi dậy và giữ gìn những giá trị hạnh phúc mình đang có. Không cần nhiều tiện nghi, chỉ cần sống một cách an vui là ta đã có hạnh phúc rồi. Mà ngay khi đời sống chưa mấy ổn định thì ta vẫn có thể hạnh phúc vì thấy mình còn may mắn giữ được thân mạng này. Hãy nhìn một người đang nằm hấp hối trong bệnh viện, một người đang cố ngoi lên từ trận động đất, một người vừa suýt mất đi người thân trong gang tấc thì ta sẽ biết hạnh phúc là thế nào. Hạnh phúc của họ rất đỗi bình thường, đôi khi chỉ là một hơi thở, một nắm cơm hay một cái nhìn nhau lần cuối. Cho nên không có thứ hạnh phúc nào đặc biệt ở tương lai đâu, ta đừng mất công tìm kiếm. Có chăng, cũng chỉ là những trạng thái cảm xúc khác nhau mà thôi. Mà cảm xúc thì chỉ có ghiền, chứ có bao giờ đủ!
Thỏa mãn ý chí
Khi hay tin người thân đang bị kẹt trong cơn bão tuyết thì tuy đang nằm trong nệm ấm chăn êm, ta cũng không tài nào hạnh phúc được. Ta không cần cái cảm giác sung sướng đó. Chỉ cần có mặt kịp thời để cứu giúp người thân thì dù có trải qua cái cảm giác lạnh thấu xương trong bão tuyết ta cũng thấy hài lòng. Cũng vậy, một bà mẹ làm việc quần quật suốt ngày để kiếm tiền lo cho con ăn học thành tài, tuy phải chấp nhận sự mệt nhọc thể xác nhưng bà cảm thấy thật hạnh phúc vì đã làm tròn tâm nguyện. Một người họat động chính trị tuy bị khảo tra rất đau đớn nhưng họ vẫn thấy tự hào vui sướng vì đã đóng góp vào sự nghiệp giải phóng dân tộc. Như vậy, hạnh phúc không chỉ là những cảm xúc dễ chịu, đôi khi ta phải hy sinh những cảm xúc ấy để đổi lấy thứ hạnh phúc sâu sắc hơn, đó là thỏa mãn ý chí.
Mặc dù thỏa mãn ý chí vẫn còn đứng trên nền tảng phục vụ cái tôi, thực hiện cho bằng được điều mình muốn làm, nhưng đó là sự hưởng thụ rất tinh tế và phải để tâm sâu sắc lắm mới nhận ra. Bởi nó vượt qua những đòi hỏi tầm thường của thói quen, dốc hết bản năng sinh tồn để chịu đựng, vận dụng tất cả những hiểu biết và kỹ năng luyện tập để xử lý, nên chắc chắn phẩm chất của nó bền vững hơn loại hạnh phúc chỉ đơn giản được tạo nên bằng cảm xúc; vì bản chất của cảm xúc luôn biến đổi không ngừng theo tâm thức và sự chi phối của những đối tượng chung quanh. Nghĩa là hạnh phúc được thỏa mãn cảm xúc bị điều kiện hóa nhiều hơn hạnh phúc khi được thỏa mãn ý chí.  
Như vậy khi gặp hoàn cảnh khó khăn, đối đầu với những cảm giác không mấy dễ chịu, ta đừng vội chống trả. Ta phải ý thức là mình đang thực hiện mục đích lớn lao hay cao cả nên không thể đòi hỏi những tiện nghi hưởng thụ tầm thường được. Nhưng có khi mức khó khăn của hoàn cảnh lên tới đỉnh điểm khiến cho cảm giác khó chịu biến thành khổ đau thì ta cũng đừng vội bỏ chạy, bởi chính cái khổ đau ấy sẽ làm cho ta ý thức được cái gì là hạnh phúc. Cũng như nếu từng bị đói ta mới biết cái quý giá của thức ăn, đã từng chịu cái giá rét của mùa đông ta mới mong đợi nắng ấm về, đã từng bị mất mát chia lìa ta mới nâng niu từng phút giây đoàn tụ, đã từng trải qua tai nạn thập tử nhất sinh ta mới yêu thương quá đỗi cuộc đời này. Cho nên ta đừng sợ khổ đau, đừng chia cắt rạch ròi giữa hạnh phúc và khổ đau, vì nếu không có khổ đau thì ta sẽ không biết thế nào là hạnh phúc. Cũng như ngọc chỉ có trong đá, sen chỉ ở dưới bùn. Ngọc là sự kết tinh của sỏi đá, sen là sự kết tinh của bùn nhơ. Không thể nào tìm kiếm ngọc ở ngoài đá hay tìm kiếm sen ở ngoài bùn được. Vì thế không có cái hạnh phúc nào từ trên trời rơi xuống, cũng không có cái thiên đường nào chỉ toàn là hạnh phúc, bởi ý niệm hạnh phúc chỉ có khi con người biết cảm nhận khổ đau. Hạnh phúc không thể thiếu khổ đau. Và còn nơi nào tuyệt diệu hơn cõi đời này vì nó có cả hạnh phúc lẫn khổ đau!
Hạnh phúc chân thật
Hạnh phúc khi được sống chung với người mình yêu thương thường không còn nguyên vẹn sau đôi ba năm; hạnh phúc mua được căn nhà như ý thường không kéo dài quá đôi ba tháng; hạnh phúc được thăng chức thường bị lãng quên ngay sau đôi ba tuần; hạnh phúc được khen ngợi thường tan thành mây khói bay đi chỉ sau đôi ba tiếng; rồi ta lại khát khao đi tìm và dễ dãi tin rằng một đối tượng nào đó trong tương lai sẽ mang lại hạnh phúc lâu bền hơn. Vậy đó, hạnh phúc của ta thật ngắn ngủi, đôi khi ta mất rất nhiều thời gian và năng lực để tạo dựng nhưng rồi nó cứ bỏ mặc ta mà đi một cách tàn nhẫn. Tại vì nó vốn ở ngoài ta, ta đã vay mượn những điều kiện bên ngoài để nhồi nặn ra thành một thứ để ta hưởng thụ nên ta không làm chủ được nó là phải. Ta biết nhưng không thể làm khác hơn vì ta không thể vượt qua nổi bóng tối tham vọng của mình.
Thật ra hạnh phúc thỏa mãn cảm xúc hay hạnh phúc thỏa mãn ý chí đều xuất phát từ tâm của con người chứ không phải do điều kiện bên ngoài. Nhưng vì thiếu hiểu biết nên ta cứ tưởng nếu không có cái này hay không có cái kia thì ta không thể hạnh phúc. Điều kiện bên ngoài cũng cần, nhưng ít thôi. Cái trạng thái tâm lý không muốn tìm kiếm thêm bất cứ cái gì để phục vụ cho mình và không cần phải loại trừ những gì mình cho là bất lợi mới chính là hạnh phúc chân thật. Nó bằng lòng và chấp nhận tất cả. Nó chân thật vì nó là thứ hạnh phúc được tạo ra từ sự bình an của chính lòng mình chứ không vướng kẹt vào những hoàn cảnh bên ngoài. Chính vì thế mà người xưa hay nói lạc phải đi liền với an - an lạc - thì mới bền vững. Một người không có nhiều tiền, không có quyền lực, không được ai ngưỡng mộ nhưng luôn sống trong thảnh thơi, lúc nào cũng có thể mỉm cười và tiếp xúc sâu sắc với những giá trị mầu nhiệm trong thực tại thì chẳng đáng kiếp sống sao!
Tâm tham cầu và tâm chống đối thì ai cũng có. Có người trải qua vài biến động lớn lao trong đời thì những năng lượng ấy đột nhiên suy giảm. Nhưng phần lớn những ai nắm được hạnh phúc chân thật đều phải luyện tập chuyển hóa từng ngày những thói quen lâu đời ấy. Thật ra những mong cầu hay chống đối cũng chỉ là những phản ứng phục vụ cho cái tôi dại khờ xưa nay của ta thôi. Chỉ cần ta nhận ra bản chất chân thật của mình, luôn sống trong tỉnh thức để biết rõ mình đang làm gì và với thái độ nào. Tập buông bỏ dần những tham cầu và chống đối không cần thiết để cái tôi bé nhỏ này được tan chảy vào vũ trụ, để nó vận hành đồng điệu với mọi người và vạn vật thì tự nhiên hạnh phúc trong ta sẽ rộng mở đến vô cùng. Vậy nên tâm ta như thế nào ta sẽ cảm nhận hạnh phúc như thế ấy, bởi hạnh phúc vốn có sẵn trong ta - ở đây và ngay bây giờ.




Mỉm cười nhìn đóa hoaLòng nghi ngờ tan vỡHạnh phúc ở đây rồiDại khờ tìm muôn thuở.
 Lan Phong sưu tầm