Mỗi khó khăn chính là một cơ hội tiềm ẩn

“Cuộc đời tựa như một hòn đá, chính bạn là người quyết định để hòn đá ấy phủ rong rêu hay trở thành viên ngọc tỏa sáng”-Cavett Robert. 


Buổi sáng hôm đó, chàng thanh niên kiên nhẫn đứng chờ cả buổi chỉ để gặp một vị tiến sĩ tâm lý - người vốn nổi tiếng là một chuyên gia tư vấn giúp giải quyết những khó khăn trong cuộc sống.  

Vừa thấy bóng ông, chàng trai vội chạy ngay đến :  

- Thưa ông ! Xin hãy giúp tôi ! Tôi đang rất căng thẳng. Sao đời tôi luôn gặp phải những vất vả, rắc rối mà tôi không biết phải giải quyết thế nào bây giờ. Xin ông hãy giúp cho tôi một lời khuyên . 

Nghe nói thế, vị tiến sĩ nhìn chàng trai, từ tốn đáp lời :  

- Tôi sẽ chỉ cho anh một nơi mà ở đó toàn là những người không bao giờ có vấn đề gì hay gặp phải bất cứ khó khăn nào trong cuộc sống cả .  

- Ồ ! Nếu vậy thì hay quá, chúng ta đi ngay được không ? Được sống như vậy thì thật là thích. - Mắt anh sáng lên mừng rỡ.  

- Chúng ta đi nào, nơi ấy cũng gần đây thôi. Nhưng tôi e rằng khi đến nơi, anh có thể sẽ thay đổi ý định đấy. - Vừa nói, tiến sĩ vừa cùng chàng trai rảo bước.  

Họ đi bộ băng qua hai dãy phố. Một khu đất rộng tách biệt hẳn với phố xá sầm uất hiện ra. Vừa đến nơi, vị tiến sĩ quay sang phía chàng trai, chỉ tay và nói :  

- Đến nơi rồi, chính là ở chỗ này. Tôi khẳng định với anh 150.000 cư dân ở đây không một ai còn gặp bất cứ vấn đề hay rắc rối nào trong cuộc sống cả.  

Vừa ngạc nhiên vừa tò mò, chàng trai đưa mắt nhìn theo hướng tay của tiến sĩ, rồi ngước lên nhìn tấm biển nhỏ treo ngay phía trên cổng có dòng chữ : “Nghĩa trang thành phố”. 

Cuộc sống là như thế đấy ! Nó không hề bằng phẳng mà luôn chứa đựng những vất vả, thách thức dành cho tất cả chúng ta. Và đời người là cuộc hành trình vượt qua những thử thách đó .  

Hãy hướng về phía trước. Bạn đừng vội nản chí, mỗi lần vượt qua một khó khăn, bạn sẽ thấy mình trưởng thành hơn. Và cách tốt nhất để đánh giá năng lực của một người là nhìn vào cách người đó đã vượt qua những khó khăn trở ngại trong cuộc sống. Sau cùng, khó khăn gian khổ sẽ đem lại cho mỗi người một tài sản vô giá - đó là sự trưởng thành và trải nghiệm. 

Ai cũng muốn công việc của mình được suôn sẻ, không gặp rắc rối nào cả. Thế nhưng, khó khăn lại thường xảy ra vào những lúc không ngờ nhất. Trước khó khăn, nhiều người thường than thân trách phận sao mình bất hạnh đến vậy. Chỉ mới gặp chút rắc rối, họ đã thay đổi thái độ, thậm chí rơi vào bi quan, chán nản .  

Ngược lại, có những người lại xem khó khăn xảy đến là cơ hội , là thử thách , như lẽ thường của cuộc sống. Họ luôn có niềm tin vào một viễn cảnh tươi sáng và sẵn sàng đương đầu, thách thức với chúng và quyết tâm phải vượt qua. Đáng buồn thay, những người như vậy không nhiều vì có rất ít người nhận ra những cơ hội đang bị che lấp phía sau những khó khăn. Có những lĩnh vực hay phát sinh nhiều vấn đề rắc rối khiến người ta bận tâm nhiều :  

- Kinh doanh, thương trường

- Học hành, thi cử, việc làm 

- Các mối quan hệ trong gia đình và ngoài xã hội 

- Tình cảm cá nhân 

- Tình trạng sức khỏe 

Ở tuổi hai mười sáu, Mark Victor Hansen đã điều hành một doanh nghiệp lớn chuyên cung cấp mái lợp tại New York. Vào thời điểm này, sản phẩm của công ty Mark bán rất chạy. Doanh thu lên đến 2 triệu đô-la mỗi năm. 

Nhưng chẳng bao lâu, công ty Mark gặp phải khó khăn khi xảy ra vụ cấm vận dầu mỏ của khối các nước Ả Rập, tiếp theo đó là sự ra đời của tổ chức các nước xuất khẩu dầu mỏ OPEC dẫn đến việc giá dầu tăng vọt. Điều này làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến giá PVC (một sản phẩm hóa dầu) cũng chính là nguyên liệu sản xuất chính của công ty Mark .  

Nếu không có chuyện gì xảy ra thì có lẽ Mark sẽ vươn tới đỉnh cao của sự nghiệp, vậy mà giờ  đây anh không còn con đường nào khác là buộc phải tuyên bố phá sản. Mọi việc diễn ra quá nhanh. Chán nản cùng cực và cảm thấy như bị cuộc đời hắt hủi, Mark nghĩ có lẽ anh sẽ không bao giờ thoát khỏi tình trạng này. Anh cố cách ly mình khỏi thế giới bên ngoài và gần như nằm  liệt ở nhà suốt ngày với tâm trạng vô cùng bế tắc. Điều làm anh sợ nhất là ý nghĩ mọi người đều biết anh bị phá sản. Trong suốt một thời gian dài, anh đã tự giam mình như thế. Đó là những năm tháng đen tối nhất trong cuộc đời của Mark .  

Chấp nhận khó khăn hay để khó khăn nhấn chìm 

Khi bước ra khỏi tòa án, tài sản duy nhất còn lại của Mark là bộ quần áo trên người và một chiếc xe cũ. Sau đó anh cứ lang thang không mục đích khắp New York. Mark đã rơi xuống tận cùng của cuộc sống : làm phu bốc vác giấy vệ sinh ở nhà ga xe lửa dưới tiết trời mùa đông băng giá dù vẫn còn khoác trên người một chiếc áo choàng đi mưa, một bộ com lê đắt tiền và mang đôi giày da hợp thời trang chỉ để kiếm 2,14 đô-la cho mỗi giờ làm việc.  

Trước đây, khi còn trên thương trường kinh doanh mái lợp, anh là một ông chủ, một nhà kinh doanh lớn. Còn giờ thì Mark thường tự hỏi : “Mình là ai?” .  

Vào những ngày đó, Mark thường lái chiếc xe cũ nát của mình đến các trạm xăng và yêu cầu chỉ đổ hai mươi lăm xu tiền xăng mà thôi. Dù mọi người đoán được tình cảnh và thông cảm với anh, Mark vẫn không khỏi bối rối. Lòng tự trọng dường như đã không còn chút giá trị nào và cũng không giúp gì được anh. Mark như đang ở tận cùng của xã hội. Nhưng, đó cũng chính là bước ngoặt lớn của đời anh. Anh đã có cơ hội trải nghiệm và học được bằng xương máu những nguyên tắc vàng để thành công.  

Một trong những chìa khóa của thành công là không được bỏ cuộc dù hoàn cảnh có trở nên tồi tệ đến đâu chăng nữa - vì mọi vấn đề sau cùng luôn sẽ tìm được cách giải quyết. Đây là một thông điệp quan trọng chúng ta thường được nghe thấy, nhưng lại thiếu bản lĩnh khi áp dụng vào thực tế khi khó khăn xảy ra. Chúng ta hay xem thường và thương hại những người bị phá sản .  

Nhưng trên thực tế, đó chính là lúc cả thế giới đang mở rộng ra đối với họ. Không còn gì để mất cũng có nghĩa là không có gì ràng buộc, giam hãm - họ là người tự do. Họ không cần phải bám mãi một công việc hay theo đuổi bất kỳ chuyện kinh doanh nào không thích hợp. Thế giới bỗng dưng trải rộng trước mắt họ hơn bình thường. Mọi thứ đều mới mẻ, bình đẳng, tất cả đều ẩn chứa những cơ hội tiềm ẩn.  

Với Mark, mọi việc đã đi xuống tận cùng - không thể nào tồi tệ hơn được nữa mà bắt đầu đi lên theo một hướng mới.  

Khởi nghiệp - bắt đầu từ nơi kết thúc 

Từ chỗ bị phá sản, Mark quyết tâm làm lại từ đầu. Nhưng lần này anh đã học đưc những điều tối quan trọng và dựa vào các nguyên tắc đó để bước tiếp về sau. Một người bạn đã bảo anh :

“Mark ạ, cậu đã phá hết đường lui rồi, cậu phải tiến lên và thành công thôi”. Sau một cuộc lội ngược dòng ngoạn mục, giờ đây Mark có một người vợ đáng yêu, hai đứa con xinh xắn và một cơ ngơi ở miền Nam California. Anh là chủ của ba doanh nghiệp lớn và có vai trò lãnh đạo trong hơn nửa chục doanh nghiệp khác. Hàng năm anh đi đây đi đó trên 250.000 dặm, mang những  thông điệp về tình yêu, về niềm hy vọng, lòng can đảm, sự hỗ trợ để truyền cảm hứng và chia sẻ đến hàng triệu người.  

Không phải chúng tôi nói thế để ca ngợi Mark mà để cho các bạn thấy rằng anh có thể đạt được điều đó từ hai bàn tay trắng, đảo ngược được tình thế, từ thất bại nghèo khó trở nên thành đạt và giàu có. Chỉ xét riêng về sự nghiệp thì chính cái đáy mà anh rơi xuống lại là điểm khởi đầu cho chuỗi thành công rực rỡ của anh trong tương lai.  

Anh từng nghĩ những khó khăn đó mới thực sự là cơ hội. Bị phá sản là kinh nghiệm tồi tệ nhất nhưng cũng tuyệt vời nhất mà anh đã từng trải qua. Chúng tôi bảo kinh nghiệm ấy là “tuyệt vời” nhất bởi vì từ đó, anh đã có được một sự giác ngộ về cuộc sống và một sự thấu hiểu thời cuộc sắc bén. Với những hành trang vô giá ấy, anh đã bước ra khỏi ngành kinh doanh mái lợp để dấn thân vào con đường diễn thuyết, viết lách, thầu khoán chuyên nghiệp và trở nên bậc thầy danh tiếng trong lĩnh vực khuyến khích và động viên con người .  

Nếu bạn đang gặp phải những thất bại trên con đường sự nghiệp, hãy xem xét lại nguyên nhân và các triển vọng của chúng ta và tự rút ra những bài học cho mình. Mười năm sau, khi nhìn lại, bạn sẽ thấy chính thất bại đó thực sự là một cơ hội lớn đã làm thay đổi cả cuộc đời bạn. Hãy tin rằng chỉ cần một niềm tin tuyệt đối rằng bạn sẽ làm được - thì cơ hội ấy CHÍNH LÀ CƠ HỘI  DÀNH CHO BẠN. 

Thành công không nhất thiết phải có ngoại hình đẹp 

Nếu nói những khó khăn về tài chính là gay go thì không hẳn như vậy vì thực tế chúng ta vẫn có thể giải quyết đơn giản bằng việc huy động thêm vốn. Có một loại khó khăn khác, nan giải hơn rất nhiều, chẳng hạn như có diện mạo xấu hay khiếm khuyết về ngoại hình. Đây gần như là mối bận tâm chung của nhiều người. Người ta thường lo lắng về ngoại hình nhiều hơn bất cứ điều gì khác của bản thân. Họ xem đó là vấn đề lớn nhất của mình.  

Có bao giờ bạn bận tâm về ngoại hình của mình chưa ? Có bao giờ bạn cảm thấy rằng bạn không được ấn tượng hay xinh đẹp như mong muốn ? Có bao giờ những quyết định giúp bạn đạt được những thành tựu như hôm nay đã từng dựa trên cách bạn cảm nhận về ngoại hình của mình không ? Những quyết định ấy có khi nào ngăn cản bước tiến của bạn, dù chỉ một chút thôi ? 

Theo chúng tôi thì quan niệm của mỗi người về vẻ bề ngoài của mình đối với người khác có thể gây khó khăn cho chính bản thân họ, và đó thật sự là một điều đáng tiếc bởi vì ngoại hình chẳng liên quan gì đến phong cách sống cả. Để chứng minh, chúng tôi xin kể câu chuyện có thật về ông Malcolm người Canada.  

Cách đây vài năm, Mark đến diễn thuyết tại thành phố Vancouver của Canada. Anh tình cờ để ý một người đàn ông ngồi hàng ghế đầu có khuôn mặt dường như là nhiều sẹo nhất mà anh từng gặp. Khắp trên khuôn mặt ông ấy đan ngang dọc nhiều đường khâu. Một bên mí mắt bị khâu kín. Thậm chí miệng của ông ta cũng bị khâu kín đến ba phần tư.  

Mark còn nhớ lúc đó anh đang thuyết giảng về tầm quan trọng của việc ôm hôn, và khi nghỉ giải lao, Malcolm đã tiến đến ôm hôn anh. Ông ta nói bằng một giọng the thé khó nghe : “Chào anh! Tôi là Malcolm”. Mark nhận thấy giọng điệu của ông ta có vẻ thân tình như hai người đã từng quen nhau, nhưng Mark không tài nào nhớ được là đã gặp ông ta khi nào và ở đâu.  

“Tôi là người đã viết cho anh bức thư ấy”, ông ta bảo. 

Rồi ông ta nhắc lại chuyện bức thư và Mark nhớ ra ngay. Đó là bức thư cách đó gần mười năm, kể về chuyện Malcolm và vị hôn thê của ông gặp tai nạn trong một khu rừng phía bắc vùng British Columbia vào một dịp cuối tuần. Khi hai người đang say đắm bên nhau thì đột nhiên họ chạm trán một con gấu mẹ dữ dằn và bầy gấu con. Con gấu mẹ, vì muốn bảo vệ cho đàn con, đã tấn công vị hôn thê của ông. Malcolm tuy chỉ cao 1,57m nhưng vẫn thu hết can đảm xông tới tìm cách giải thoát cho vị hôn thê trước con gấu to. Con gấu mẹ giận dữ liền vồ lấy ông và dường như đã bóp gãy hết xương cốt ông. Sau cùng, tưởng ông đã chết, trước khi bỏ đi, nó còn dùng vuốt cào nát khuôn mặt ông.  

Nhưng, thật đáng kinh ngạc là Malcolm vẫn còn sống. Trong suốt tám năm sau đó, ông đã được giải phẫu thẩm mỹ nhiều lần, mặc dù các bác sĩ lúc bấy giờ đã cố gắng vận dụng mọi kiến  thức chuyên môn để giúp ông nhưng vô ích. Và ông tự xem mình là một người xấu xí nên không muốn bước ra đường nữa.  

Một lần, trong tâm trạng vô cùng chán sống, ông ngồi xe lăn đi thang máy leo lên sân thượng của tòa nhà trung tâm phục hồi chức năng cao mười tầng và sắp sửa quăng mình qua lan can sân thượng xuống đất để tự sát thì bố ông, với linh cảm của một người cha, đã kịp thời xuất hiện ở cửa sân thượng.  

“Con ! Đợi đã con!” 

Malcolm xoay xe lăn quay lại hỏi : “Gì vậy bố ?” 

Bố ông chạy đến, ôm con vào lòng và xúc động nói trong nước mắt : “Malcolm ạ, người đời ai cũng có những vết sẹo ở đâu đó trên cơ thể hay trong tâm hồn. Ai cũng vui vẻ chấp nhận những vết sẹo ấy, che giấu chúng bằng mỹ phẩm, đồ trang sức, quần áo đẹp hay không nhắc đến điều đó. Còn con phải mang những vết sẹo ấy trên gương mặt, nơi không che giấu được. Nhưng thật ra cũng không có gì khác nhau đâu”. 

Nghe vậy, Malcolm đã thôi không nghĩ đến chuyện dại dột đó nữa.  

Một thời gian ngắn sau đó, một người bạn mang đến cho ông những cuốn băng ghi âm của Mark nói về việc xuất hiện trước công chúng. Ông nghe thử, trong đó có câu chuyện Mark kể về Paul Jeffers, một người đã mất thính lực ở tuổi bốn mươi hai nhưng đã phấn đấu trở thành một trong những nhân viên bán hàng xuất sắc nhất thế giới. Mark trích dẫn một câu nói của Paul như sau :

“Những trở ngại trước mắt chính là động lực khiến cho những người bình thường trở nên phi thường”. 

Malcolm tự nhủ : “Đó là trường hợp của mình, mình sẽ trở thành một người phi thường !”. 

Ông ghi ra giấy những công việc định làm, mơ ước và tâm sự điều đó với mọi người . Ông mạnh dạn đi xin việc, làm nhân viên bán bảo hiểm. Công việc đòi hỏi ông hàng ngày phải tiếp xúc trực tiếp với nhiều người. Ông in ảnh chân dung của mình lên danh thiếp, trao cho khách hàng và bảo họ : “Nhìn bề ngoài tôi xấu thật, nhưng trong lòng tôi không như thế, từ từ rồi anh sẽ thấy”. 

Năm 1978, Malcolm trở thành đại lý bảo hiểm số một tại Vancouver.  

Số phận đã đặt ông vào hoàn cảnh bất lợi nhưng ông đã biến nó thành một cơ hội cho chính mình.  

Malcolm biết rằng ngoại hình không phải là vấn đề có thể cản trở ông trên con đường thành công. Chính cách ông nhìn nhận về bản thân mình như thế nào mới quan trọng. 

Người xưa đã có câu : “Nhan sắc không ở trên đôi má người thiếu nữ mà trong đáy mắt kẻ si tình”.

Khi Malcolm đã nhận biết ưu điểm thật sự của mình thì những vết sẹo trở nên vô nghĩa. Ông đã vượt qua nỗi sợ hãi của bản thân bằng cách mở lòng mình ra với mọi người và tiến lên phía trước, gặt hái nhiều thành tựu đáng kinh ngạc. Bạn cũng có thể làm được điều đó ! 

Có thể thất bại nhiều lần - nhưng không phải mãi mãi là thất bại 

“Nếu bạn nghĩ rằng mình làm được thì bạn có thể làm được, nhưng nếu bạn cho rằng mình không làm được thì dù cố gắng đến đâu bạn cũng không thể làm được.” - Henry Ford.

Có nhiều người, có thể vì đã gặp khá nhiều thất bại trong một thời gian dài nên họ luôn tin rằng mình không thể thành công và số phận đã an bài, đã dành cho họ như vậy rồi. Với thái độ đó, chính họ đã loại trừ khả năng thành công của mình.  

Đã từng thất bại nhiều lần không phải là vấn đề lớn. Vấn đề là ở cách chúng ta nhìn nhận các thất bại của mình như thế nào. Một cách nhìn lạc quan luôn cho rằng chúng ta chưa thành công, chứ không phải chúng ta không thể thành công.  

Có lẽ ví dụ hay nhất minh họa cho nguyên tắc này chính là trường hợp của nhà khoa học nổi tiếng Thomas Edison, người Mỹ. 

Được biết đến như một nhà phát minh lỗi lạc nhưng sinh thời không phải lúc nào ông cũng nhận được sự ca ngợi và tôn kính như vậy. Khi một phóng viên hỏi Edison : “Thưa ông, ông có lời giải thích nào về việc đã thất bại hàng nghìn lần trong khi cố  gắng phát minh ra bóng đèn điện không ?”. Edison đáp : “Xin ông hãy xem lại. Tôi không thất bại. Tôi đã thực hiện hàng nghìn thí nghiệm không mang lại kết quả nhưng đã tích lũy rất nhiều kinh nghiệm cho việc chế tạo ra chiếc bóng đèn điện vào lần sau cùng”.  

Điều quan trọng không phải chúng ta thất bại bao nhiêu lần mà quan trọng là chúng ta đã học hỏi đủ kinh nghiệm cần thiết để đạt được mục tiêu chưa ? Nếu chỉ một lần thử sức không mang lại kết quả tích cực đã vội buông xuôi, thôi không cố gắng thì đã đúng chưa ? Thái độ đó không khác gì chứng tỏ là mình sợ sẽ thất bại lần nữa. Và thế là chính chúng ta đã tạo rào cản cho bước tiến của mình. Nhưng nếu vượt qua được, chúng ta từng bước sẽ vươn lên đỉnh cao của thành công. 

Câu chuyện có thật về Bill Sands là một minh chứng cho điều đó. Trước kia, ông đã từng phạm tội và bị giam tại nhà tù San Quentin. Ra tù, ông bắt đầu viết sách và cho ra đời cuốn My shadow Ran Fast (Tôi rượt đuổi bóng mình) nói về những kinh nghiệm của bản thân khi còn là tù nhân đến lúc trở thành nhà diễn thuyết trước công chúng.  

Một buổi tối, khi còn là sinh viên, Mark đã có dịp nghe ông diễn thuyết với khoảng một nghìn năm trăm sinh viên khác. Đám sinh viên đang học năm thứ hai vốn rất vô tư nghĩ mình đã hiểu biết và đầy kinh nghiệm sống. Bill nói : “Lúc ấy, bố mẹ tôi bắt hòa với nhau. Bố tôi là thẩm phán tòa án liên bang, mẹ tôi nghiện rượu và cách duy nhất để tôi gây được sự chú ý của bố mẹ   là quậy phá, chẳng hạn như ném gạch vào cửa kính nhà người ta … Rồi tôi bắt đầu trộm cướp, ngày càng lún sâu vào tội ác và cuối cùng bị tống vào nhà tù San Quentin”. 

“Trong tù, các tù nhân yêu cầu tôi tham gia vào hoạt động tình dục đồi bại của chúng. Nếu từ chối thì tôi bị chúng đánh đến gãy mũi”. Lúc đó Bill ấn mũi ông bẹp xuống sát da mặt trước sự chứng kiến của hơn một nghìn năm trăm sinh viên. “Khi chúng cứ một mực đòi tôi phải tham gia, tôi kháng cự, chúng bẻ gãy hết các ngón tay của tôi”. Ông gập các ngón tay ngược ra phía  sau quá 90° cho mọi người xem.  

Bill Sands thu hút sự chú ý và xúc động của tất cả mọi sinh viên, họ dán chặt mắt vào ông. Ông tiếp tục kể về cảm giác thấy mình là người “bị đau khổ và thua thiệt nhất trên đời”. Mỗi người trong chúng ta đều đã từng có cảm giác hoặc suy nghĩ như thế vào một thời điểm nào đó trong đời. Đối với Bill lúc đó, nó quá hiển nhiên đối với ông đến nỗi ông không thể cảm nhận bất kì điều gì khác tồi tệ hơn thế nữa.  

Sau đó một thời gian, Clinton Duffy, một cai ngục chú ý đến ông. Người này đã xem hồ sơ của tất cả các tù nhân và nhận thấy ở Bill có điều gì đó đặc biệt. Ông ta cho Bill xem cuốn sách “Think and Grow Rich” (Cách nghĩ để thành công) của Napoleon Hill. Bill đã đọc, tiếp thu các nguyên tắc, ý tưởng của cuốn sách. Và Bill quyết định mình phải thành công - thành công bằng cách giúp đỡ các tù nhân khác. Ông ghi ra các mục tiêu của mình, kể về các mục tiêu ấy với người khác, thậm chí mơ về chúng.  

Mặc dù bị kết án tù chung thân, nhưng cuối cùng Bill cũng được tha sau khi đã cam kết không tái phạm, và ngay lập tức ông thành lập một quỹ giúp các cựu phạm nhân làm lại cuộc đời. Ông viết sách về cuộc sống trong tù của mình và đi diễn thuyết khắp nước Mỹ . Ông nhanh chóng được sự yêu thích của mọi người và trở nên thành công, giàu có.  

Trước đêm kết thúc buổi diễn thuyết, ông đã hoàn toàn thuyết phục các sinh viên quyết định thay đổi cuộc đời họ. (Chính ông cũng là người đã góp phần khiến Mark quyết định đi theo hẳn nghề diễn thuyết trước công chúng). 

Cuối buổi diễn thuyết, Bill nói : “Tôi xin giới thiệu với các bạn vợ tôi, người phụ nữ đẹp nhất trong đời tôi”. Bức màn được kéo lên và một người phụ nữ nhỏ nhắn bước ra. Mark nín thở.  

Với sự ngạo mạn của tuổi trẻ, Mark nhận thấy bà chẳng đẹp chút nào. Nhưng khán giả, trước tiên là phụ nữ, đã đứng dậy hoan hô nhiệt liệt. Ai cũng chung một ý nghĩ rằng một người tuyệt vời như Bill Sands có thể nhìn thấy vẻ đẹp ở bà thì hẳn nhiên bà là người xinh đẹp .  

Bill Sands - người từng có cảm giác mình là người “bị đau khổ và thua thiệt nhất trên đời”, bằng sự nhìn nhận chính mình một cách tích cực - đã trở nên rất nhạy cảm, có một nhân cách đặc biệt và có ảnh hưởng mạnh đến nỗi ông có thể chạm được đến từng ngóc ngách của tâm hồn con người . Ông thấy rõ bản chất của vấn đề và bỏ qua cái cớ thất bại đã cản trở ông. Ông đã thay đổi thái độ từ tiêu cực sang tích cực, đã tìm thấy những hạt mầm của sự may mắn ẩn sâu trong khó khăn thử thách. Nó thôi thúc ông từ một phạm nhân trở thành một tác giả, nhà diễn thuyết, doanh nhân thành công. 

Sức khỏe không phải là vấn đề lớn 

Bàn về sức khỏe kém, chúng tôi không nói đến những người bị “bệnh tưởng”, tin rằng mình bị đau ốm như một cách trốn tránh, thoát ly thực tế. Hầu hết chúng ta đều có một nền tảng sức khỏe cần phải gìn giữ thật tốt nhằm cân bằng cuộc sống và để theo đuổi các mục tiêu đã đề ra.  

Nhưng đôi lúc chúng ta vẫn gặp phải những vấn đề về sức khỏe, vậy buông xuôi hay cố gắng để vượt qua ? 

Chúng tôi xin giới thiệu với các bạn một câu chuyện đã được dựng thành phim, kể về những nghị lực phi thường của Terry Fox, dù rằng bộ phim vẫn chưa thể hiện hết những điều ông đã đạt được trên thực tế.  

Khi còn học đại học, Terry đã là một vận động viên nổi tiếng người Canada, ông chơi rất giỏi một số môn thể thao và đã từng hy vọng trở thành vận động viên chuyên nghiệp. Một ngày nọ, trước những cơn đau xuất hiện liên tục ở chân, ông phải đi gặp bác sĩ và phát giác mình bị ung thư. Bác sĩ bảo : “Chúng tôi biết là rất khó khăn để chấp nhận việc này, nhưng chúng tôi phải   cắt bỏ một chân của anh. Anh đã hai mươi mốt tuổi nên anh phải tự quyết định về việc này”. Và Terry đã cay đắng ký vào giấy chấp thuận cho phép cắt bỏ chân mình.  

Những ngày sau đó, khi nằm trên giường bệnh đợi hồi phục sức khỏe, có lẽ Terry đã gặm nhấm một cách chua xót về nỗi mất mát lớn nhất của đời mình. Có lẽ ông đã than khóc cho sự nghiệp thể thao đầy hứa hẹn phải chấm dứt ngay cả khi chưa kịp bắt đầu. Nhưng không, ông tập trung tất cả những suy nghĩ của mình vào những điều mà người thầy huấn luyện thời trung học của ông đã từng nói : “Con có thể làm được bất kỳ chuyện gì - nếu con quyết tâm thực hiện việc đó bằng tất cả trái tim” .  

Terry dự định sẽ chạy bộ xuyên Canada nhằm gây quỹ khoảng một trăm nghìn đô-la, tài trợ cho các cuộc nghiên cứu ung thư ở trẻ em để các em không phải chịu sự đau khổ và nỗi khó nhọc mà ông đã trải qua. Ông ghi ra giấy mục tiêu của mình và luôn suy nghĩ về nó.  

Khi xuất viện, Terry được lắp một chân giả. Ông tập đi trở lại và nói với bố mẹ, với mọi người về dự định tổ chức cuộc thi chạy marathon mang tên “Hy Vọng”.  

Bố ông bảo : “Con ạ, gia đình đã để dành tiền để con học đại học trở lại. Khi nào tốt nghiệp, con hãy tham gia hoạt động từ thiện” . Nhưng ngay hôm sau, Terry đến Hội Ung thư Canada trao đổi về dự định quyên tiền thông qua cuộc chạy đua marathon. Họ nói phải gác qua việc này vì đang bận rộn với nhiều hoạt động khác. Họ cũng cho rằng gia đình ông nói đúng và ông nên để sau này hãy tính.  

Ông quay trở về trường, thuyết phục người bạn thân đáp máy bay đi Newfoundland. Ở đó, Terry bắt đầu cuộc chạy bộ xuyên quốc gia. Là người thuộc cộng đồng nói tiếng Anh của Canada, nhưng nơi xuất phát là khu vực nói tiếng Pháp nên lúc đầu ông chưa được giới truyền thông chú ý. Sau 327 ngày ông mới đến được khu vực nói tiếng Anh. Chạy hơn ba mươi dặm một ngày, phần chân bị cụt của ông ngày càng cảm thấy cái chân giả mà nó phải mang là khá nặng. Terry vừa chạy vừa nhăn mặt, máu rướm ra, chảy nhỏ giọt nhưng ông đã bắt đầu trở thành nhân vật chính trong các tít báo đăng trên trang nhất !

Cuối cùng ông cũng được gặp Thủ tướng Trudeau. Họ bắt tay nhau và Thủ tướng hỏi ước mơ của ông là gì. Terry nói về mục tiêu muốn gây quỹ một trăm nghìn đô-la . “Nhưng với sự hỗ trợ ngài , thưa Thủ tướng, chúng tôi có thể mở rộng mục tiêu đến một triệu đô-la”. Tuy nhiên Thủ tướng vẫn chưa có ý định gì lúc ấy .  

Đó cũng là lúc Terry xuất hiện ở Mỹ. Chương trình truyền hình “Người thật việc thật” đã quay phim ông. Và Terry vẫn tiếp tục cuộc chạy bộ. Khi đến Thunder Bay ở Ontario, ông bắt đầu gặp khó khăn về hô hấp. Bác sĩ khuyên : “Anh phải ngừng chạy thôi, các khối ung thư đã lan ra dày đặc khắp ngực anh” .  

Terry cho rằng bác sĩ chưa hiểu ông : “Lúc đầu”, ông nói , “gia đình nói tôi không thể thực hiện cuộc chạy bộ, nhưng tôi vẫn tiến hành. Hiệp hội Ung thư bảo không được nhưng tôi vẫn tiếp tục.

. Chính quyền địa phương bảo tôi dừng lại vì tôi làm tắc nghẽn giao thông nhưng tôi vẫn tiến lên 

. Ngài Thủ tướng thực sự không muốn ủng hộ tôi sau khi tôi đã có một trăm nghìn đô-la, nhưng cuối cùng ngài cũng hỗ trợ và, chúng tôi đã quyên góp được một triệu đô-la. Khi rời văn phòng của ông, tôi dự kiến sẽ quyên góp một đô-la trên mỗi người Canada - tức là 24,1 triệu đô-la” .  

Bác sĩ đã thật lòng cầu chúc Terry thành công với dự định đó, rằng chính Terry đã khiến cả nước dỡ bỏ những rào cản về ngôn ngữ, xóa tan thói cục bộ địa phương giữa các tỉnh với nhau.  

Terry đã trở thành một người anh hùng dân tộc. Và có một chiếc máy bay phản lực của Không quân Canada đang chờ tại đường băng để đưa ông về Vancouver, nơi bố mẹ ông đang đợi đưa ông đi bệnh viện. Terry phải miễn cưỡng đồng ý.  

Chúng tôi nhớ đã xem chi tiết này trong bản tin buổi tối vài năm sau đó. Họ đưa ông vào phòng cấp cứu và một phóng viên trẻ vì muốn đưa tin sốt dẻo, gần như đã nhảy bổ vào bàn mổ của ông mà hỏi : “Thưa ông Terry, ông sẽ làm gì tiếp theo ?” .  

Terry, một vận động viên chuyên nghiệp, cho đến phút cuối vẫn dũng cảm nhìn thẳng vào camera thu hình, ông hỏi : “Phải chăng các ông sẽ giúp tôi hoàn thành cuộc chạy bộ này ?” .  

Ông qua đời không lâu sau đó. Và người Canada cũng đã quyên đủ số tiền 24,1 triệu đô-la cho quỹ của ông.  

Câu chuyện của Terry Fox, theo chúng tôi, là trường hợp cảm động nhất đáng để suy ngẫm đối với những người tin rằng họ có vấn đề về sức khỏe, và vấn đề ấy ngăn cản họ thành công. Điều mà Terry chứng tỏ với chúng ta là vẫn có cơ hội thành công dù bạn rơi vào tình huống tuyệt vọng nhất .  

Những người khác có thể nghĩ rằng nếu bị bệnh như Terry thì không thể di chuyển được. Nhưng ông đã chứng minh rằng, chúng ta đau ốm không phải có nghĩa là chúng ta mất đi những phẩm chất quý báu ở con người. Terry đã không viện cớ đau yếu hay đang gặp vấn đề nghiêm trọng về sức khỏe mà buông xuôi; thay vào đó ông đã mạnh dạn đột phá và dám thực hiện một sự việc thật sự phi thường .  

Có rất nhiều cơ hội trong cuộc sống 

Bằng cách đưa ra những câu chuyện có thật, chúng tôi muốn chứng minh ngay cả trong những tình huống xấu nhất, thì những người dám nghĩ, dám làm, dám chịu vẫn có thể đạt được những điều tưởng chừng không thể với kết quả đáng kinh ngạc.  

Trong những câu chuyện đó, mỗi nhân vật đều đã rơi xuống tới tận cùng của vực thẳm. Họ lâm vào tình cảnh khốn khó, khánh kiệt về tài chính, tổn thất về ngoại hình, tinh thần và sức khỏe .  

Họ đã nhiều lần thất bại thật sự. Nhưng họ đều không để cho những thất bại và sự khổ sở đó trở thành cái cớ để gục ngã, để đầu hàng nỗi sợ hãi của bản thân. Thay vào đó, họ quyết lấy lại niềm tin và lòng can đảm để vươn lên và thành công.  

Thật sự đối với những trường hợp đó, nếu không có những khó khăn bất lợi thì có lẽ họ vẫn đang theo đuổi những nghề nghiệp không đúng sở trường hay sống một cuộc sống bình thường  như bao người khác. Không phải chúng tôi muốn khó khăn xảy đến với bất cứ ai nhưng mỗi khó khăn đều ẩn chứa những hạt giống của cơ hội mới có thể làm thay đổi cả đời người. Khó khăn khiến chúng ta phải vận dụng mọi tiềm lực về trí tuệ, sức khỏe và tinh thần của bản thân mà bình thường chúng ta ít khi sử dụng, thậm chí không biết mình có những nội lực to lớn đó hay không .

Khi gặp khó khăn - mỗi người sẽ có một cách khác nhau 

Bản thân bạn có làm được công việc tương tự như những người thành đạt đó không ? Khi gặp khó khăn, bạn có nhìn thấy những cơ hội tiềm ẩn như họ ? Bạn có vượt qua nỗi sợ hãi, sự mất lòng tin như họ đã từng làm, được không ? 

Có lẽ bạn thường tự nhủ : “Tôi chỉ là một người bình thƣờng, tôi không giống những người đó !  Họ là những người đặc biệt, họ “quá thành công” và “quá phi thường”. Tôi cũng chẳng có một động lực hay sự cổ vũ tinh thần nào để vượt qua khó khăn trước mắt và hy vọng đạt được kết quả tốt đẹp sau này”.  

Phải thừa nhận đây chính là nguyên cớ lớn nhất khiến người ta đứng một chỗ, lùi lại hay không mạnh dạn vươn lên. Tự nhủ với bản thân rằng mình không thể làm được điều mà người khác đã làm chính là gieo một nỗi e dè vào suy nghĩ của chính mình. Tại sao bạn không tự hỏi mình thực sự e ngại điều gì ? Hãy nhớ rằng con đường duy nhất chắc chắn dẫn đến thất bại là không nỗ lực gì cả ! Vậy bạn chẳng có gì để mất ngoài nỗi sợ phải thử làm.  

Mỗi người đều có một khả năng và một hoàn cảnh riêng, nên con đường vượt qua nghịch cảnh để vươn đến thành công cũng không giống nhau - ngoại trừ sức mạnh của ý chí, niềm tin và lòng dũng cảm. Chắc chắn bạn cũng có cách của riêng mình để vươn tới thành công. Bạn có tất cả mọi thứ tiềm ẩn đó để có thể vượt lên số phận và thành công. Tại sao không thực hiện cho chính mình ? 

Dù sao cũng nên thử một phen 

Cách đây vài năm, một người bạn đã chỉ cho chúng tôi một phương pháp rất hiệu quả. Bất cứ khi nào bạn e ngại phải bắt tay vào việc để tìm kiếm thành công hay đang trong quá trình thuyết phục chính mình làm những điều phải làm thì hãy lặp đi lặp lại trong tâm trí mình câu nói : “Dù  sao cũng phải thử sức một phen!” rồi thực hiện những hành động thích hợp với quyết tâm cao để đạt được những kết quả thích hợp. Nếu bắt đầu mà vẫn cảm thấy ngần ngại hay chưa có động lực thì hãy mạnh dạn vượt qua cảm giác đó ! 


Trích từ  "Dám thành công" - Jack Canfield & Mark Victor Hansen

Niềm tin

Trong cuộc sống, có những lúc chúng ta phải đối đầu với những khó khăn, thử thách và vất vả tinh thần. Dù mỗi người có một cách ứng phó khác nhau nhưng chắc chắn có điều khác biệt rất lớn giữa một người có niềm tin và một người phó mặc đời mình cho số phận. Trong khó khăn, nếu bạn không có niềm tin, đổ lỗi cho người khác, đổ lỗi cho hoàn cảnh hay tự cho mình là một người kém may mắn, thì bạn chỉ càng làm cho mình đuối sức, bế tắc, vất vả hơn. Ngược lại, niềm tin vào bản thân và cuộc sống sẽ là sức mạnh to lớn giúp bạn vượt qua được nhưng khó khăn một cách nhẹ nhàng hơn nhiều.


Niềm tin là một trong những điều quý giá nhất của con người. Mỗi ngày trôi qua có thể là một niềm vui, nhưng đồng thời cũng có thể đem đến cho bạn nỗi buồn và những điều không mong đợi. Cuộc sống vốn là như thế -với tất cả mọi người chứ không chỉ riêng ai. Vậy thì bạn đừng vì lý do gì để cho phép mình xuống tinh thần, từ bỏ hay buông xuôi. Một khi bạn sống mà không có niềm tin về bản thân, về con người và cuộc sống thì bạn sẽ mãi còn ngụp lặn trong những suy nghĩ tiêu cực, sẽ lãng phí những khoảnh khắc đầy ý nghĩa của cuộc sống – một cuộc sống mà bạn vốn có thể làm được rất nhiều những điều mình hằng mơ ước.

Để tạo dựng niềm tin với nhau chẳng phải là điều dễ dàng. Trong cuộc sống ngày một xô bồ, ồn ã, thậm chí là bát nháo nhiều cạnh tranh và nghi kỵ này, con người ta dè chừng lẫn nhau, lo lắng rằng niềm tin có thể bị đặt nhầm chỗ, bị dối gạt, bị bội ước, bất tín… Muốn yêu thương, tin tưởng ai đó, ta thường cần thời gian khá dài để hiểu rõ về nhau, để kiểm chứng lời nói có chân thực, hành động có đáng tin, những mối quan hệ có đúng đắn hay cách cư xử có đàng hoàng tử tế không? Có những người “thùng rỗng kêu to”, lời nói thật “dao to búa lớn” nhưng khi đối diện với hành động thiết thực mới bộc lộ bản chất rõ ràng, bộc lộ sự thiếu nhiệt tình và hay kêu ca, phàn nàn nhất. Có những kẻ hợm mình, luôn muốn tỏa sáng chói chang với cái tôi “bé xíu” bằng cách đánh bóng, khoe khoang mình giàu có, nhiều tiền… với ý nghĩ mình là nhất, rằng mọi người xung quanh đang ngưỡng mộ, thán phục mà đâu biết, đó lại là những ánh mắt chán ghét, xem thường. 

 Có lẽ, vì tôi là một người bình thường nên cũng khá dễ tin người, nghĩ rằng ai cũng tốt, cũng thật thà. Không hẳn ai cũng có thể tạo cho tôi niềm tin tuyệt đối ngay từ ban đầu. Đó chỉ là số ít, những người thật đặc biệt có khi tiếp xúc một chút cũng đủ để tôi tin họ đáng để mình trân trọng. Với những người đó, tôi chẳng ngại dành tất cả tình cảm tốt đẹp cho họ không chút đắn đo bởi tôi tin vào cảm nhận của mình.

 Nhưng, lại chữ nhưng quen thuộc không thể tránh khỏi trong cuộc sống, không cần đến mức bị lừa gạt ghê gớm mới khiến ta mất niềm tin. Có lúc, chỉ một điều nhỏ, thật nhỏ bị bội ước cũng khiến ta thấy hụt hẫng, chới với vô cùng.



 Niềm tin được tạo dựng qua thời gian, qua việc làm, qua cách nói chuyện và hành động. Và, có thể tiếp xúc một lần, nói chuyện một lần với một người cũng đủ cho ta tin tưởng vào con người và nhân cách của người ấy. Chợt thấy lòng mình khát khao giữ lại chút niềm tin ấm áp. Có thể mình tin lầm, có thể mình quá ngây ngô mà không lường hết mọi xảo trá, mánh khóe cuộc đời, nhưng chí ít, giữa những bôn ba, nhọc nhằn, giữa thời đại kim tiền đang xoáy đảo mọi giá trị căn cốt của lòng người, giữ lại cho mình một chút niềm tin để sống, để yêu thương, để bao dung hơn với những gì xung quanh, đó chẳng phải cũng là điều thật đáng quý và đáng vươn tới hay sao?

 Blog bác sỹ Lê Trung Ngân

Giữ niềm tin ở lại

Để tạo dựng niềm tin với nhau chẳng phải là điều dễ dàng. Trong cuộc sống ngày một xô bồ, ồn ã, nhiều cạnh tranh và nghi kỵ này, con người ta dè chừng lẫn nhau, lo lắng rằng niềm tin có thể bị đặt nhầm chỗ, bị dối gạt, bội ước, bất tín…

Muốn yêu thương, tin tưởng ai đó, ta thường cần thời
gian khá dài để hiểu rõ về nhau, để kiểm chứng lời nói có chân thực, hành động có đáng tin, những mối quan hệ có đúng đắn hay cách cư xử có đàng hoàng tử tế không?

Có những người “thùng rỗng kêu to”, lời nói thật đao to búa lớn nhưng khi đối diện với hành động thiết thực mới bộc lộ bản chất rõ ràng, bộc lộ sự thiếu nhiệt tình và hay kêu ca nhất. Có những kẻ hợm mình, luôn muốn tỏa sáng chói chang với cái tôi “bé xíu” bằng cách đánh bóng, khoe khoang mình giàu có, nhiều tiền… với ý nghĩ mình là nhất, rằng mọi người xung quanh đang ngưỡng mộ, thán phục mà đâu biết, đó là ánh mắt chán ghét, xem thường.

Ngược lại, có những người âm thầm và lặng lẽ, chẳng phải là ngọn đuốc, ánh hào quang giữa đám đông với những câu chuyện cười thu hút, vẻ học cao hiểu rộng. Họ không được mọi người biết đến, nhưng họ sống với việc làm, xuất hiện với hành động và khi mọi người cần, họ nhiệt tình giúp đỡ hết mức có thể. Họ có thể giàu sang, công việc đáng mơ ước nhưng họ không kể lể mà giấu mình sau sự giản dị đáng khâm phục.



Có thể ai đó nghĩ rằng tôi đang sáo rỗng, lý thuyết nhưng không sao bởi mỗi người một cảm nhận, tôi viết trước hết cho bản thân, từ cảm nhận của bản thân về cuộc sống xung quanh mình, về những điều tôi rút ra từ những người tôi đã gặp, hay chứng kiến.

Tôi nhớ một câu nói rằng: “Mất tiền là mất ít… mất niềm tin là mất tất cả” và cũng lại có một câu nói rằng: “Nhẹ dạ cả tin đích thực mi là đàn bà”.

Có lẽ, vì tôi là nữ nhi thường tình nên cũng khá dễ tin người, nghĩ rằng ai cũng tốt, cũng thật thà. Không hẳn ai cũng có thể tạo cho tôi niềm tin tuyệt đối ngay từ ban đầu. Đó chỉ là số ít, những người thật đặc biệt có khi tiếp xúc một chút cũng đủ để tôi tin họ đáng để mình trân trong. Với những người đó, tôi chẳng ngại dành tất cả tình cảm tốt đẹp cho họ không chút đắn đo bởi tôi tin vào cảm nhận của mình.

Nhưng, lại chữ nhưng quen thuộc không thể tránh khỏi trong cuộc sống, không cần đến mức bị lừa gạt ghê gớm mới khiến ta mất niềm tin. Có lúc, chỉ một điều nhỏ, thật nhỏ bị bội ước cũng khiến ta thất hụt hẫng, chới với vô cùng.

Niềm tin được tạo dựng qua thời gian, qua việc làm, qua cách nói chuyện và hành động. Và, có thể tiếp xúc một lần, nói chuyện một lần với một người cũng đủ cho ta tin tưởng vào con người và nhân cách của người ấy.

Có một người không chỉ khiến tôi tin vào người ấy mà còn tin vào niềm tin của chính tôi dành cho họ. Tôi quen Sỏi tình cờ, tiếp xúc, làm việc vài tiếng đồng hồ cùng nhau. Có thể vì mới gặp nên Sỏi ít nói, cũng như tôi. Bù lại, tôi ấn tượng và quý Sỏi vô cùng vì sự nhiệt tình cho công việc, nhiệt tình khi phối hợp với nhau, tôi và Sỏi đều nhiệt tình như nhau nên rất ăn ý và thú vị.

Chuyện sẽ không có gì đáng nói nếu chỉ dừng lại đó. Sỏi và tôi có một chút thời gian nói chuyện khá vui, và một lời hẹn (không phải hẹn hò). Tôi đã chờ, chờ mãi sự liên lạc của Sỏi từ ngày đó. Để thời gian cứ trôi. Tôi bảo vệ cho Sỏi, cho niềm tin của mình rằng: do Sỏi quá bận, chưa có thời gian, nên kiên nhẫn và tôi không giục giã, không liên lạc tránh làm phiền. Có người còn nói rằng chẳng cần chờ, chẳng cần quan tâm, cứ bỏ qua đi, chẳng có lý do gì để biện mình cho việc biến mất quá lâu như vậy….

Có lúc niềm tin sắt đá của một đứa kiên trì như tôi chỉ chực lung lay, rơi xuống, tự hỏi sao mình phải tin một người mới quen, mới gặp, sao phải bảo vệ cho người ta làm gì. Đồng thời, phần bướng bỉnh, “phần giác quan thứ 6″ trong tôi gào lên mạnh mẽ: phải tin, tin vì mình cảm nhận đó là người có thể tin tưởng được, đáng để tin tưởng qua lời nói, qua thái độ, qua cả cách nhắn tin rất đáng quý với lời lẽ câu cú rõ ràng (điều mà số ít người con trai có thể làm được, khiến tôi thấy quý khi đọc tin nhắn).

Người nào tạo ấn tượng, tạo được niềm tin cho tôi thì
bất kể là gặp lần đầu tôi cũng tin vào cảm nhận của mình.
Ông trời quả không phụ lòng tôi khi một ngày Sỏi xuất hiện, xin lại số điện thoại của tôi vì mất điện thoại, mất liên lạc với tôi và…

Lúc đó, tôi cảm thấy hạnh phúc lắm, hạnh phúc từ một điều bé nhỏ mà cũng rất đỗi lớn lao. Hạnh phúc vì niềm tin của mình vào một người không phải chỉ là giấc mơ, là cảm nhận mơ hồ. Hạnh phúc vì cuộc sống vẫn có những người đáng tin. Hạnh phúc vì cảm nhận của tôi là đúng.

Cảm ơn Sỏi vì khiến tôi giữ được niềm tin của mình, rằng cảm nhận của tôi là không sai, là cuộc sống vẫn cần tin tưởng để giữ cho yêu thương ở lại.

Cứ sống, cứ tin… cho mỗi ngày nụ cười ta lại nở trên môi.

(Việt báo theo Ngôi sao)

Tuổi trẻ Phật giáo nghĩ về chuyện trăm năm

“Chuyện tình đôi mươi chan chứa không bao giờ vơi như dòng suối tình êm ái, có anh và em còn ai còn ai nữa đã yêu nhau trong cuộc đời….”

Vâng! Có lẽ tác giả của bài hát chính là một nhân vật kỳ tài nên lời ca chứa chan tình nhân thế. Ai sống trong cuộc đời mà “trai lớn lên không lấy vợ, gái lớn lên chẳng gả chồng”. Thế thì chuyện anh và em “yêu nhau trong cuộc đời” cũng là lẽ thường trong thiên hạ. Chính vì thế mà hôm nay chúng tôi, những người mang trong mình tấm bào giải thoát, cũng là những trai gái trong cuộc đời lớn lên, nhưng thay vì đi xuất giá, chúng đã chọn cho mình con đường xuất gia. Và bây giờ chúng tôi lại có dịp đi tổ chức những buổi lễ HẰNG THUẬN cho tín đồ Phật tử.
Phái đoàn của chúng tôi là những tăng ni trẻ của Học viện Phật giáo Việt Nam tại thành phố Chí Minh, đặt chân xuống thành phố biển Phan Thiết vào một sáng sớm mùa thu. Nhìn phong cảnh hữu tình thoáng đảng với những đợt sóng rì rào ngàn năm còn vỗ của biển khơi, đã nói lên rằng con người nơi đây thật hiền hòa chất phác, và chính đức tính giản dị thuần lương đó mà nơi đây biết bao tâm hồn đã quay về hướng thiện, nương vào ba ngôi báu Phật, Pháp, Tăng trở thành những người Phật tử nồng cốt hộ trì đắc lực cho Tam bảo.
Đứng dưới ngọn đồi nhìn ra biển cả, căn nhà ba tầng thật tráng lệ uy nghiêm sừng sững giữa hai mùa mưa nắng.   Buổi lễ Hằng Thuận được diễn ra trong không khí trang nghiêm và long trọng.
Trên bàn chứng minh và hai bên tả hữu là quý thầy, quý sư cô. Cô dâu Mai Trâm và chú rể Việt Tiến cùng gia đình thân thuộc hai bên cũng có mặt, tất cả họ đang quỳ dưới chân đức Phật, chắp tay búp sen hướng lòng về Tam bảo dâng trọn vẹn niềm tin. Lời kinh cầu nguyện vang lên như con sóng ngoài khơi từng đợt vỗ vào bờ cát trắng. Lời dẫn chương trình của ĐĐ Thích Tuệ Minh trầm ấm, nhẹ nhàng mà sâu lắng, như rót vào tai của tất cả những người thân và cô dâu chú rể lời nguyện cầu hạnh phúc mai sau.

“Trăm năm trước thì ta chưa gặp
Trăm năm sau biết gặp lại không!
Cuộc đời sắc sắc không không
Thôi thì hãy sống hết lòng với nhau”

ĐĐ Thích Quảng Lợi đại diện cho chư tăng nói lời huấn thị. Ngôn từ chất phác, hiền hòa của đại đức đã rót vào tai của những bậc làm cha làm mẹ, làm vợ làm chồng qua từng bổn phận khác nhau. Như vợ đối với chồng phải làm sao? Chồng đối với vợ phải như thế nào? Rồi bổn phận của người con dâu đối với gia đình chồng, bổn phận của chàng rể đối với gia đình vợ…
Hôm nay là ngày lành tháng tốt, gia đình phật tử Nguyên Hương cung thỉnh chư tôn thiền đức tăng ni về tư gia để chứng minh cầu phúc cho hai cháu là Việt Tiến và Mai Trâm.
Giờ này, Việt Tiến và Mai Trâm quỳ lắng nghe Thầy đại diện cho chư tăng có vài lời khuyên bảo nhân ngày Hằng Thuận của 2 con.
Đầu tiên Thầy thành tâm cầu nguyện mười phương chư Phật, Bồ Tát gia hộ cho đời sống của hai con được luôn luôn và vĩnh viễn an lành.
Bổn phận làm cha mẹ, nuôi con khôn lớn, đến tuần cặp kê, định đôi bạn, lựa chọn nhà có đức hạnh nhân từ, con hiền cháu thảo, để gây dựng hạnh phúc cho gia tộc, duy trì dòng giống con Lạc cháu Hồng.
Vậy, muốn lập nên gia nghiệp với đời, cần phải có chồng có vợ, đồng ưu cộng tác, trên thuận dưới hòa, thì chắc chắn gia – nghiệp được thành tựu. Nên sách có câu : “Phu Phụ hòa gia đạo thành”. Vợ chồng hòa thuận cùng nhau đồng một lòng thì dù biển đông tát cũng cạn. Vậy, hai con làm sao ăn ở cho có nhân, có nghĩa, có đức, có hạnh; chồng hòa vợ thuận thì đường đời sẽ được vinh quang. Để xứng đáng là người Phật tử, trong đời sống hằng ngày thì hai con phải tôn trọng danh dự nhau, nhắc nhở nhau, lúc nào cũng phải chung thành với nhau, phải nghiêm khắc lấy mình và khoan dung cho bạn.
Ngoài ra, phải tôn kính cha mẹ và các bậc trưởng thượng, thương yêu nâng đỡ cho đàn em, nhất là góp phần phụng sự Tam Bảo.
Giờ đây, thầy xin nhắc nhở Việt Tiến và Mai Trâm để biết bổn phận mà làm. Như trong kinh Thiện Sanh Đức Phật đã dạy :
- Bổn phận vợ đối với chồng nên như thế nầy :
Luôn luôn phải kính yêu và hòa thuận với chồng. Khi chồng ra đi và lúc trở về, vợ phải đón đưa niềm nở. Khi nào chồng có nóng giận nặng lời, vợ không nên bừng mặt cãi lẫy, làm cho mất vẻ thuận hòa. Khi nào chồng có lời khuyên dạy chánh đáng, vợ phải tuân theo, luôn luôn phải trung thành nhau, giữ gìn tiết hạnh, không được ngoại tình. Đó là bổn phận làm vợ đối với chồng.
- Bổn phận làm chồng đối với vợ phải nên thế này :
Khi vợ ra đi và lúc trở về, chồng phải đón đưa niềm nở. Phải ăn uống có giờ khắc để vợ khỏi phải phiền lòng, vì nấu nướng không chừng mực. Phải tùy nghèo giàu phận mình, cho vợ được mua sắm áo quần và đồ trang sức vừa theo sở thích, không nên hẹp lòng làm trái ý vợ. Phải tin cậy vợ mà phó thác cho công việc nhà. Không được sanh tâm tà bậy, sớm mận tối đào, làm cho vợ ghen tương sầu khổ. Đó là bổn phận làm chồng đối với vợ.
- Bổn phận làm dâu đối với cha mẹ chồng phải như thế nầy :
Phải có lòng hiếu kính cha mẹ, tùy thuận lời cha mẹ dạy bảo, không được cãi lại. Phải ngủ sau dạy trước, lo cơm nước chu đáo. Phải làm các công việc nặng nhọc trong nhà cho cha mẹ. Phải luôn luôn nhớ đến công ơn sanh thành dưỡng dục chồng mình, mà bổn phận làm dâu con có trách nhiệm nối dòng dõi cho gia nghiệp chồng. Khi cha mẹ chồng có đau ốm, làm dâu con phải chăm nôm thuốc thang, thay đổi thức ăn uống, cầu cho cha mẹ chóng lành khỏi, để trong nhà được an vui. Đó là bổn phận làm dâu đối với cha mẹ chồng.
- Bổn phân làm con rể đối với cha mẹ vợ, nên phải thế nầy :
Phải có lòng kính yêu cha mẹ vợ như cha mẹ mình. Có mặt hay không có mặt cha mẹ vợ không nên có một lời bất bình hoặc bất kính. Phải nhớ công ơn cha mẹ vợ có công sanh thành dưỡng dục vợ mình, coi như vàng ngọc mà đem ban cho mình. Khi cha mẹ vợ cần đến việc gì nhờ con rễ, hãy vui vẻ sẵn sàng, không sợ khó nhọc. Đó là bổn phận làm con rể đối với cha mẹ vợ.
Vậy có mấy lời thay mặt Chư Tăng, Thầy xin khuyên hai con nhớ gắng ghi mà thực hành thì sẽ được vui vẻ suốt đời, bá niên giai lão, để nối truyền gia nghiệp, được hiển Tổ vinh Tông, làm cho gia tộc sum vầy, vinh quang cho hai họ.
Cô dâu và chú rể phủ phục trước án tiền đón nhận lời huấn thị thân thương, những lời pháp gắn kết lòng chung thủy, tình yêu thương mặn nồng cho ngàn năm hạnh phúc còn vang mãi. Đối trước Phật Đà và chư tăng, cô dâu chú rể đã đọc lời phát nguyện:

1. Chúng con nguyện suốt đời yêu thương nhau, đùm bọc nhau và luôn tôn trọng lẫn nhau.
2. Chúng con nguyện cùng nhau nuôi dưỡng con cái đào tạo cho chúng nên người tốt, hy sinh nuôi con cái như cha mẹ chúng con đã hy sinh nuôi chúng con.
3. Chúng con cùng nhau ghi nhớ công ơn dưỡng dục cao dày của cha mẹ. Kể từ nay, cha mẹ của mỗi chúng con là cha mẹ chung. Chúng con xin nguyện cùng nhau báo hiếu để đền đáp phần nào công ơn như trời cao biển rộng của cha mẹ.
4. Chúng con xin vâng theo lời Phật dạy, cùng nhau thực hiện hạnh từ bi, giữ gìn cho nhau nếp sống lành mạnh, cố gắng làm những việc phước đức.
5. Chúng con biết rằng có như thế chúng con mới tạo dựng được bầu không khí thuận hòa trong gia đình, mới cùng nhau vượt qua được những khó khăn trở ngại để đem lại hạnh phúc cho nhau. Xin nguyện đức Bổn Sư từ bi chứng minh gia hộ cho chúng con.
Khi nghe qua lời phát nguyện chân thành giản dị mà cô dâu chú rể dành cho nhau, đâu đó trên khóe mắt của người mẹ đã lăn dài đôi giọt lệ hạnh phúc yêu thương. Họ là những bậc làm cha làm mẹ một đời mòn mõi theo bước chân con. Sanh con ra nuôi con nên vóc nên hình, con chưa đáp trả thâm ân thì cha mẹ lo gầy dựng vợ chồng cho con. Niềm hạnh phúc lớn lao của hai đấng sanh thành chính là lúc thấy con mình được vui vầy hạnh phúc trăm năm. Lời nói của bà nghẹn ngào trong niềm vui hạnh phúc. “Mẹ không dám mơ ước cao sang, chỉ cầu mong hai con thương yêu nhau, đùm bọc nhau cho đến ngày răng long đầu bạc…”

Giây phút trao nhẫn diễn ra trong thiêng liêng, trang trọng. ĐĐ Thích Tuệ Minh nói về ý nghĩa trao nhẫn:
Thầy cầm nhẫn và nói:
Đây là bảo vật, nó là chất vàng, vàng này có đặc tính kiên cố. Trong khi tặng đây, thầy mong hai con đạo tâm kiên cố như chất vàng này.
Vàng này có đặc tính tốt đẹp, mong hai con có hành vi, ngôn ngữ tốt đẹp như chất vàng này.
Vàng này có đặc tính sáng suốt, mong hai con luôn luôn được sáng suốt trên đường đời cũng như trên đường đạo.
Đây, Thầy thay mặt cho tất cả tặng cho hai con bảo vật này để làm kỷ niệm trăm năm được tươi sáng và xinh đẹp.
Hai chiếc nhẫn này có ý nghĩa như sau:
1. Kỷ niệm ngày thành hôn của hai con.
2. Biểu trưng cho lòng trung tín và bảo vệ cho hai con nhẫn nhục tuyệt đối trong đạo vợ chồng. vậy hai con sau khi đeo nhẫn cho nhau phải tương bái với nhau để tỏ lòng kính quý với nhau trong đạo phu thê.

Sau khi nói xong ĐĐ Thích Quảng Lợi cằm nhẫn từ tay ĐĐ Thích Tuệ Minh trao cho cô dâu và chú rể, hai vị đã thứ tự đeo nhẫn cho nhau dưới sự chứng minh của chư tôn thiền đức Tăng Ni và sự chứng kiến của đông đủ hai họ. Có lẽ cả cô dâu và chú rể đều hiểu: kể từ giờ phút này hai mãnh đời đã gắn kết vào nhau bằng một sợi giây vô hình buộc chặt. Cả hai đứa từ đây:
“…Không thể thiếu nhau trên những bước đường đời
Dẫu mỗi chiếc ở mỗi bên phải trái
Nhưng anh yêu em (và em cũng yêu anh) bởi những điều ngược lại
Gắn bó đời nhau bằng một lối đi chung”



Không biết mai này cuộc sống của họ rồi sẽ ra sao! Cũng không ai dám chắc được rằng chuyện trăm năm của họ là vĩnh hằng theo năm tháng. Nhưng hơn bao giờ hết lúc này đây chính quý thầy đã tiếp sức cho họ định hướng được cho mình một cuộc sống ở tương lai. Để nhận ra chuyện hai đứa có trăm năm đầu bạc?
Nguyện cầu cho tình yêu của họ mãi không phai qua năm tháng dãi dầu. Nguyện cầu cho hạnh phúc của họ mãi xanh màu như mặt biển mênh mông và mãi vững bền như trăm năm sóng vẫn vỗ và ngàn năm sóng vẫn bạc đầu.
Có thể nói, đạo Phật đi vào cuộc đời như ánh đuốc trong đêm xóa tan nguồn mây tối. Hơn thế nữa, tinh thần hoằng pháp của đạo Phật đi vào đời và làm cho đời tươi sáng. Lễ Hằng Thuận là một nét văn hóa đẹp trong muôn ngàn phương pháp độ sanh của đạo Phật. Nếu ngày thành hôn của con chiên ngoan đạo là quỳ bên chân Chúa rồi cha xứ trao nhẫn chúc phúc cho, thì buổi lễ Hằng Thuận của Phật giáo cũng diễn ra trong trang nghiêm lắng đọng. Tiếng kinh cầu nguyện, lời huấn thị, lời chúc phúc … của quý thầy đã để lại cho hai bên gia đình ấn tượng đẹp, những chứng tích không phai khi sự hòa hợp giữa hai tâm hồn có cả quý thầy chứng giám. Với cô dâu chú rể thì đây là một kỷ niệm đáng nhớ, một điểm son khắc sâu trong hai trái tim của cả hai người khi hạnh phúc lứa đôi đang được quý ngài chăm cành bón gốc. Từ đó, niềm tin về đạo Phật trong họ vững bền hơn. Phật, Pháp, Tăng luôn là lời thức tỉnh để họ hồi đầu hướng thiện.
Ấy thế mà nhìn vào thực tại, nhìn vào mấy trăm, mấy ngàn ngôi chùa ở Việt Nam đã được bao nhiêu ngôi chùa đã từng tổ chức lễ Hằng Thuận cho tín đồ Phật tử? Dường như đây chính là điều mà Phật giáo bao năm dài vẫn còn bỏ ngỏ!
Thế thì những người con Phật chúng ta đều phải đặt lại cho mình một câu hỏi lớn! Một câu hỏi về phương cách hoằng pháp lợi sanh – thay đổi và phát triển như thể nào để Phật giáo luôn tồn tại và phát triển trong lòng quần chúng?!
Xã hội ngày càng phát triển, đổi mới, khoa học ngày càng đi lên nhưng nếu đạo Phật cứ mãi ngủ quên trong mớ giáo lý thuần túy muôn đời thì làm sao đạo Phật bủa khắp và hội nhập cùng nhân thế. Chúng ta không thể thay đổi một chân lý mầu nhiệm mà đức Phật đã khai sinh nhưng nếu chúng ta không biết dùng phương tiện hoằng pháp lợi sinh, cứ ngủ mãi quên trong sương khói vĩnh hằng thì chắc chắn Phật giáo sẽ bị lạc hậu và tình trạng mai một đó là điều không thể không xảy ra.
Một buổi lễ Hằng Thuận không tốn bao nhiêu thời gian nhưng nó lại là nét đẹp, nét duyên nhẹ nhàng mà đi vào lòng người vĩnh viễn. Chúng ta có vô vàn phương tiện để hoằng pháp và đây chính là một trong vô vàn phương tiện đó, dù không phải ngồi trên pháp tòa cao sang thuyết giảng nhưng những bài pháp không lời về thân giáo, khẩu giáo và ý giáo trong một buổi lễ Hằng Thuận cũng là một phương pháp khả thi cho những ai có tâm nguyện “Hoằng pháp vi gia vụ, lợi sinh vi bổn hoài”. Thật mong lắm thay, mong lắm thay.
Nhuận Bình & Quảng Lợi