Trong cuộc sống, có những lúc chúng ta
phải đối đầu với những khó khăn, thử thách và vất vả tinh thần. Dù mỗi
người có một cách ứng phó khác nhau nhưng chắc chắn có điều khác biệt
rất lớn giữa một người có niềm tin và một người phó mặc đời mình cho số
phận. Trong khó khăn, nếu bạn không có niềm tin, đổ lỗi cho người khác,
đổ lỗi cho hoàn cảnh hay tự cho mình là một người kém may mắn, thì bạn
chỉ càng làm cho mình đuối sức, bế tắc, vất vả hơn. Ngược lại, niềm tin
vào bản thân và cuộc sống sẽ là sức mạnh to lớn giúp bạn vượt qua được
nhưng khó khăn một cách nhẹ nhàng hơn nhiều.
Niềm tin là một trong những điều quý
giá nhất của con người. Mỗi ngày trôi qua có thể là một niềm vui, nhưng
đồng thời cũng có thể đem đến cho bạn nỗi buồn và những điều không mong
đợi. Cuộc sống vốn là như thế -với tất cả mọi người chứ không chỉ riêng
ai. Vậy thì bạn đừng vì lý do gì để cho phép mình xuống tinh thần, từ bỏ
hay buông xuôi. Một khi bạn sống mà không có niềm tin về bản thân, về
con người và cuộc sống thì bạn sẽ mãi còn ngụp lặn trong những suy nghĩ
tiêu cực, sẽ lãng phí những khoảnh khắc đầy ý nghĩa của cuộc sống – một
cuộc sống mà bạn vốn có thể làm được rất nhiều những điều mình hằng mơ
ước.
Để tạo dựng niềm tin với nhau chẳng
phải là điều dễ dàng. Trong cuộc sống ngày một xô bồ, ồn ã, thậm chí là
bát nháo nhiều cạnh tranh và nghi kỵ này, con người ta dè chừng lẫn
nhau, lo lắng rằng niềm tin có thể bị đặt nhầm chỗ, bị dối gạt, bị bội
ước, bất tín… Muốn yêu thương, tin tưởng ai đó, ta thường cần thời gian
khá dài để hiểu rõ về nhau, để kiểm chứng lời nói có chân thực, hành
động có đáng tin, những mối quan hệ có đúng đắn hay cách cư xử có đàng
hoàng tử tế không? Có những người “thùng rỗng kêu to”, lời nói thật “dao
to búa lớn” nhưng khi đối diện với hành động thiết thực mới bộc lộ bản
chất rõ ràng, bộc lộ sự thiếu nhiệt tình và hay kêu ca, phàn nàn nhất.
Có những kẻ hợm mình, luôn muốn tỏa sáng chói chang với cái tôi “bé xíu”
bằng cách đánh bóng, khoe khoang mình giàu có, nhiều tiền… với ý nghĩ
mình là nhất, rằng mọi người xung quanh đang ngưỡng mộ, thán phục mà đâu
biết, đó lại là những ánh mắt chán ghét, xem thường.
Có lẽ, vì tôi là một người bình thường
nên cũng khá dễ tin người, nghĩ rằng ai cũng tốt, cũng thật thà. Không
hẳn ai cũng có thể tạo cho tôi niềm tin tuyệt đối ngay từ ban đầu. Đó
chỉ là số ít, những người thật đặc biệt có khi tiếp xúc một chút cũng đủ
để tôi tin họ đáng để mình trân trọng. Với những người đó, tôi chẳng
ngại dành tất cả tình cảm tốt đẹp cho họ không chút đắn đo bởi tôi tin
vào cảm nhận của mình.
Nhưng, lại chữ nhưng quen thuộc không
thể tránh khỏi trong cuộc sống, không cần đến mức bị lừa gạt ghê gớm mới
khiến ta mất niềm tin. Có lúc, chỉ một điều nhỏ, thật nhỏ bị bội ước
cũng khiến ta thấy hụt hẫng, chới với vô cùng.
Niềm tin được tạo dựng qua thời gian, qua việc làm, qua cách nói chuyện và hành động. Và, có thể tiếp xúc một lần, nói chuyện một lần với một người cũng đủ cho ta tin tưởng vào con người và nhân cách của người ấy. Chợt thấy lòng mình khát khao giữ lại chút niềm tin ấm áp. Có thể mình tin lầm, có thể mình quá ngây ngô mà không lường hết mọi xảo trá, mánh khóe cuộc đời, nhưng chí ít, giữa những bôn ba, nhọc nhằn, giữa thời đại kim tiền đang xoáy đảo mọi giá trị căn cốt của lòng người, giữ lại cho mình một chút niềm tin để sống, để yêu thương, để bao dung hơn với những gì xung quanh, đó chẳng phải cũng là điều thật đáng quý và đáng vươn tới hay sao?
Blog bác sỹ Lê Trung Ngân
0 nhận xét:
Đăng nhận xét