Cạnh tranh trong kinh doanh

Cạnh tranh giữa các cửa hàng

Lần nọ sang thăm cô bạn cấp 3 nghe bạn kể lại câu chuyện nghề nhiều vấn đề nhạy cảm. Bạn tôi mở 1 cửa hàng kinh doanh chỉ, bán các mặt hàng chỉ thêu, may công nghiệp và phụ liệu may. Trên một con đường dài chuyên về vải và phụ liệu may mặc ở Tân Phú. Sự sành sỏi trong nghề có được của bạn trải qua 7 năm gian nan. Vì là gia đình bán chỉ truyền thống nên cũng không quá khó khăn cho bạn vào nghề, thế nhưng lắm lúc cũng có những chuyện nhạy cảm như tranh giành khách hàng giữa các cửa hàng cùng nghề với nhau. Nhu cầu người mua ít mà người cung cấp thì nhiều, hàng hóa ứ đọng bán không hết lại phải gồng gánh các loại chi phí bạn tôi nhiều lần phải cho khách hàng mua bán chịu. Có những nhân viên kd ăn xén ăn bớt hoa hồng hoặc kê khống trên chi phí mua hàng để được phần dôi ra. Theo như lời bạn tôi thì nghề nào cũng có mánh của nó. 

Mình uy tín không gian dối được vì khách hàng giờ cũng thông minh lắm không coi thường được đâu. Chỉ tại mấy bên khác họ làm ăn gian dối dứt mối lái của mình. Nhiều khi họ cho người chạy theo các mối khách của mình chào hàng ngay khi vừa ra khỏi cửa hàng mình. Họ trắng trợn chào hàng chứ chả cần lấp liếm. Mà lại chào hàng với giá thấp hơn để dành khách. Khách hàng ham rẻ thấy lời trước mắt thì bỏ mối chạy theo ngay nhưng khách hàng nào tinh ý mới thấy mấy cái hàng đó họ đều làm trông cho nó dầy lên cân được năng kg bán cho có lời chứ phần sử dụng được chả là bao tính ra cửa hàng bán giá rẻ nhưng lời thì hơn hẳn. Rồi đến lúc khách hàng họ ngán ngẩm với mấy kiểu làm ăn mánh mung này họ mất niềm tin lại đi tìm mối khác ngay. Lúc đấy thì họ lại nhớ ra bạn tôi, cửa hàng lúc trước giá cao hơn 1 chút nhưng đúng chất lượng và số lượng chứ không cân thiếu hay làm ăn gian dối.

Cạnh tranh giữa các đồng nghiệp với nhau

Tôi làm nhân viên kinh doanh cho 1 cty dịch vụ may mặc. Đồng lương ít ỏi nhưng mỗi lúc có khách hàng được đi ra đi vào phục vụ họ cái cảm giác tò mò thinh thích. Bởi mình làm được một việc gì đó cho người khác lại giúp bản thân có công ăn việc làm. Nhưng chả phải đơn gian là cứ telesale rồi hẹn gặp được người ta suốt đâu. Tìm được 1 khách hàng chịu ngồi nghe mình nói cũng là sung sướng lắm. 

Lại nói việc ở công ty tôi lại thích trò chuyện với các đồng nghiệp mong họ chỉ bảo để nhanh chóng hòa nhập. Nhưng nào có đơn giản. Khi ta quá nhiệt thành thì người khác sẽ dửng dưng, đừng vội trách họ vô tình. Người ta đề phòng tôi vì họ nghĩ không biết tôi là ai, nên chưa dám thân quen. Thời gian đầu quả là khó khăn. Phòng kinh doanh chỉ có 2 nam 1 nữ là tôi, 1 chị kế toán và 1 giao hàng. Mỗi người mỗi tính. Người thì thuộc tuýt người kết quả, người thì sôi nổi, người thì ôn hòa, người lại ưu tư. người chi tiết. Vậy là có thể làm việc cùng nhau. Đấy là 1 xã hội thu nhỏ. 

Em trai nhỏ tuổi hơn tôi là người có kinh nghiệm kd nhất, em đã hỗ trợ chỉ bảo cho tôi rất nhiều về các khái niệm, công dụng từng loại vải. Ngược lại tôi giúp em CNTT. Tưởng rằng có thể thân thiết với em nhưng không sau này lại có nhiều việc nảy sinh. Cậu bạn kd bằng tuổi tổi thuộc tuýt sôi nổi, rất thích vui chơi, chém gió cũng giỏi nhưng nói chuyện với con gái thì vô duyên vì hay chơi xỏ chơi xiên , dìm hàng các cô gái. Và tự hào chính mình là đẹp trai, gái theo đầy mặc dù tướng tá chả có gì nổi bật. Nhưng cậu ta tự hào vì bản thân biết đi làm không như mấy thằng bạn ở xóm ăn chơi đàn đúm suốt ngày. Cậu lại có bố mẹ ở sài gòn, nhà cấp 4 thôi nhưng được cái gái cũng không chê nên chắc có lẽ thế nên cậu ấy sướng rơn mà tự hào lúc nào cũng vỗ ngực. 

Cậu luôn tỏ ra không biết gì để hỏi những câu cho người khác trả lời. Lúc đầu tôi cứ tưởng cậu mới vào làm cũng y như mình nên cũng hay làm thân với cậu vì chả còn biết thân với ai. Nhưng cậu nói chuyện ngày càng xóc họng khiến tôi nghi hoặc không biết cậu ta bị làm sao : tại sao cứ chọc ngoáy người này rồi lại đá xoáy người khác nếu là một ma mới sẽ không như vậy. Vì sao con người này lại tỏ ra khoác lác như vậy. Tôi quả là ngây thơ thật sau này nghe em trai kd kể lại mới biết hóa ra cậu bạn khoác lác này là em trai của sếp, người lập ra công ty này. Đúng là có nhiều chuyện đi làm người ta không nói cho mình biết nên phải tự hiểu thôi. Hèn gì cậu ta chẳng nể nang ai, nói chuyện hay kích bác như vậy. Mỗi giờ nghỉ trưa họ đều say mê với các con bạc, đánh bài dường như trở thành thú vui cho giới sinh viên, văn phòng, cho đến xây dựng. Đâu đâu tôi cũng thấy người ta chơi bài. Người ta mê mẩn nó. Bài bạc có 1 ma lực như chính sức hút của đồng tiền vậy.

 Thời gian đó sếp đã nghiêm khắc với nhân viên mới , sale mà bắt phải đúng giờ, ăn mặc phải chỉnh tề. Từng cử động của tôi đều được người ta dòm ngó. Nhưng tôi vẫn cứ vô tư cũng vì thế họ đâm ghét ra mặt. Bà sếp không chờ phòng đi vắng mà nhắc nhở tôi làm việc đúng giờ trước mặt cả phòng nghe luôn, vì sale văn phòng ko phải thị trường nên sếp nhắc phải làm đủ 8 tiếng. Sau đó tôi đã hiểu ra người ta đếm giờ làm việc đầu tiên mới tính đến kết quả vì vậy lập tức chấn chỉnh ngay để không còn bị nói ra nói vào. Thái độ quan trọng hơn kết quả. 

Suốt 2 tháng tôi phải tự mày mò tìm kiếm khách hàng và ghi nhớ sản phẩm. Sếp lại gắt gao đôn đốc doanh số. Cả phòng đều ngột ngạt. Căn phòng nhỏ chỉ kịp xoay người 1 cái đã đụng bàn ghế các thứ thủng thiếc, đồ dùng lỉnh kỉnh. Đâm ra ai cũng căng thẳng. Sếp lại bắt làm việc ko những với khách hàng và cả các mối gia công, kiêm in thêu, lên thiết kế. Toàn những việc không tên mất hết thời gian chính đi tìm khách hàng do đó phòng kd chúng tôi đã căng thẳng cậu em kd phản ứng không trả lời sếp nhưng nói riêng với tôi và cậu bạn kd . Thế nhưng cậu bạn kd lại ngồi im gật gù rất điềm tĩnh còn tôi thì lo lắng đến sốt vó mà không ngờ đó là 1 cái bẫy đã được giăng sẵn. 

Kế hoạch cậu em sẽ nói với sếp 1 là tăng lương chứ ko sẽ ko lo các việc kia nhưng cậu đã ko làm , cậu im lặng, chỉ tỏ vẻ khó chịu với sếp mục đích là kích bác tôi làm bia đỡ đạn. Sếp đã nghe chị kế toán nói lại. Sếp lại nói riêng với tôi.Rằng việc vô lí mà sếp đã giao chỉ là việc thử xem phản ứng của chúng tôi chứ làm lâu sếp sẽ không để chúng tôi bị thiệt. cậu em có đầy đủ lợi ích việc gì cậu ta phải sợ lợi ích của mình bị ít đi trong khi lương tôi và cậu em mới vô của chị mới là ít. 

Rõ ràng trong việc này sếp đã giăng sẵn cái bẫy để thử lòng nhân viên. Cậu em đó chắc chắn chỉ là một quân bài trong tay nghe theo chỉ thị của sếp mà thôi. Bà muốn thử lòng tôi xem tôi có chịu thương chịu khó hay không, còn em trai bà thì điềm tĩnh như vậy là bởi vì nó đã biết sẵn kế hoạch rồi, chỉ có tôi là người ngoài cuộc. 

Chị kế toán chắc cũng biết. Mặc dù ngay khi bị cậu em dụ tôi thấy có lí, như vậy thiệt thòi cho mình vì nghe theo chỉ thị vô lí của sếp nhưng rất may tôi không nói gì đòi hỏi sếp bởi vì tôi biết rõ mình chỉ là người mới mà thôi, mình có quyền năng gì mà đòi hỏi trong khi chưa chứng minh được thực lực.

Cho nên tôi đã trải qua bài trắc nghiệm tâm lí rất nhanh chóng, cũng trong 1 tháng đã cố gắng có được khách hàng đầu tiên để lập thành tích. Nên được sếp tin tưởng bắt đầu cho dấn thân vào ngành lâu hơn. Nhưng kể từ khi bị sếp thử lòng tôi đâm ra cảm thấy mình như con rối trong tay người phụ nữ này. Kể từ đó tôi luôn thận trọng không làm thân với ai nữa chỉ lo thu xếp công việc của mình. Chị kt thì là người gió chiều nào thì theo chiều nấy.

Đi với người này thì nói xấu người kia. Chỉ có anh giao hàng bộc trực thẳng tính nhưng anh này thì không thích làm thân với con gái vì anh có gia đình rồi nên cũng giữa khoảng cách lí do nữa là anh không thích sự lề mề chậm chạp của con gái. Cho nên tôi đối với mỗi người chỉ nên giữ khoảng cách mà thôi. Sếp lại hay bồi thêm nói xấu cậu em trai kia với tôi để tôi ghét cậu ấy mà tránh xa. Sếp không muốn chúng tôi thân thiết, người phụ nữ khẳng định rằng trong kinh doanh bằng mặt chứ không bằng lòng. Mặc dù trong lòng tôi biết rõ bản thân mình chẳng cạnh tranh với ai cả, tôi thân thiết vì tình người với nhau mà thôi.

Tôi chưa bao giờ nghĩ vì lợi dụng họ này kia. Nhưng sếp cứ nhắc đi nhắc lại mãi khiến tôi đâm ra hoang mang. Nếu sếp nói thế cậu em cũng không thích mình, có lẽ cậu ta là người như sếp bảo là nói xấu tôi đi trể với sếp. Sếp cố nhấn mạnh việc tôi phải chăm chỉ nếu không sẽ bị cậu ta hất cảng. Sếp đã khiến cho tình bạn đồng nghiệp giữa chúng tôi rạn nứt. Tôi rất hận điều này. Nếu sếp đừng nói thế biết đâu cậu em không nghĩ xấu tôi, không xem tôi như đối thủ, không cố hất cẳng tôi. Tôi khao khát cùng chung tay với đồng nghiệp, có 1 mái nhà để tất cả mọi người ra sức , yêu thương nhau, xem nhau là bạn, cùng nhau đưa công ty đi lên.

Nhưng tại sao sếp lại làm cho chúng tôi thù địch lẫn nhau, xem nhau như kẻ thù phải loại bỏ. Tại sao bà lại làm cho không khí cty căng thẳng như thế này. Nó khác xa với mô hình MLM. Tôi không còn tôn sùng người phụ nữ này nữa ngược lại tôi thấy chị ta rất mưu mô. Chị ấy đã khai thác hết tiềm năng trong mỗi con người để sử dụng.

Khi đó tôi rất say mê công việc, rất ham hở thiết kế mẫu cho khách lại thích website và mong muốn phát triển thương hiệu của công ty đến với nhiều người nên ngoài công việc chính là sale tôi còn mày mò xây dựng thương hiệu. Tôi đã xây dựng hình ảnh website cho công ty. Một việc làm không công nhưng do tôi quá yêu thích việc quảng bá tôi đã không ngừng làm. Tôi đi đến đâu cũng tự hào mình là nhân viên kinh doanh. Luôn thể hiện sự chuyên nghiệp nhất và muốn phục vụ khách hàng tốt nhất. Tôi luôn tưởng tượng cái cảnh các khách hàng của tôi sẽ mỉm cười với tôi, họ sẽ hài lòng về chất lượng dịch vụ của công ty tôi, họ yêu quý tôi, họ sẽ luôn gọi điện cho tôi và tôi sẽ có thêm nhiều khách hàng nữa. 

Chính hình ảnh này thôi thúc tôi cống hiến. Không ngừng học hỏi. Tôi muốn hình ảnh của mình hoàn hảo nhất, sản phẩm của mình ưu việt nhất. Thực tế không phải lúc nào cũng hoàn hảo như ta nghĩ. Những khúc mắt nảy sinh. Mẫu thuẩn giữa sếp và các nhân viên. Thiếu người chạy đôn đốc kiểm kê hàng, hàng hóa trục trặc. Chi kế toán chạy ko kịp. Lại không biết sắp xếp công việc, sếp lại không chỉ cho chị ấy sắp xếp hay chia sẻ gánh nặng mà cứ dồn việc rồi lại đổ lỗi. Sai cứ lặp đi lặp lại. Phòng kinh doanh chúng tôi lao đao. Những đơn hàng bị lệ thuộc (...) 

Chúng tôi sốt ruột, lo lắng. Trong khi sếp lại phá băng bằng cách cho cả phòng ăn chơi, karaoke. Nhưng chỉ được thời gian đầu thời gian sau đâu lại hoàn đó, công việc lại nhiều không lo xuể, kd lại chạy. Sếp lại đau đầu về việc chồng con. Xong lại giao việc cho chị kế toán. Chị kế toán lo chạy ngoài nên việc kế toán của chị lại có lí do để ko, chưa làm báo cáo, lại trễ. Cứ thế. Đến khi tôi không chịu nổi cách làm việc của sếp và chị kế toán. Tôi cảm thấy những cố gắng của mình lụi dần. Sếp cho 3 NV kd viết bảng kế hoạch, tôi là người viết đầy đủ nhất được đánh giá cao nhất. Sếp nói sẽ khen thưởng tôi. Tưởng đâu sẽ được sếp trân trọng , khen thưởng khích lệ, ai ngờ sếp đã sớm quên lời hứa khen thưởng đó. Bà cũng quên nhiều việc tôi nói. 

Bà chỉ nhớ cậu em bà nói gì, còn tôi và cậu em còn lại nói gì bà không nhớ, đơn hàng của chúng tôi không được ưu tiên, chúng tôi không được trân trọng. Tôi cảm thấy quá đủ cho sự cống hiến vô bổ. Người sếp ấy càng ngày càng làm tôi thất vọng. Tôi làm việc uể oải, không còn thấy hứng thú gì nữa. Môi trường ở cty cũng trở nên ngột ngạt, Các nhân viên cũng uể oải. Sếp lại lấy lí do doanh số để buộc tội tôi kéo không khí cả phòng đi xuống. Bà đã hạ thấp tôi. Tôi không cam tâm làm việc không công, chạy loanh quanh cả ngày có khi thì đi tít Bình Dương chỉ để mang hợp đồng về cho công ty. Nhưng sếp lại đổ thừa tôi đưa yêu cầu đơn hàng sai khiến đơn hàng trục trặc. Tôi nhận lỗi bản thân sơ suất nhưng vì phần trách nhiệm chị kế toán ko có, chị rõ ràng được giao việc đó nhưng cuối cùng lại đổ lỗi lên tôi toàn bộ. 

Đơn hàng trục trặc ai cũng có phần trách nhiệm trong đó thay vì cùng nhau giải quyết sếp lại đổ lỗi. Khiến tôi mất hết tinh thần. Cảm thấy bị xem nhẹ. Trong khi việc gì tôi cũng nhắc sếp từng li từng tý cho đơn hàng vậy mà bà vẫn quên. Từ ngay chỗ đó tôi lầm lì ít nói. Không muốn nc nhiều. Mọi người cũng dần không hiểu nhau. Sếp lại mâu thuẫn với cả cậu em kd và anh giao hàng. Sếp lại la mắng chị kế toán chị ấy chỉ biết khóc tấm tức. Tôi rơi dần vào sự tuyệt vòng, bức tranh mà tôi vẽ ra đã tắt ngúm. Những ý tưởng mà tôi vẽ ra trình bày với sếp , sếp đều không thực hiện, bà chỉ chăm chăn lo cho khách hàng của cậu em trai. Những việc cậu em trai làm và nói bà đầu nhớ hết. Nhưng việc người khác nói sếp đều quên. 

Điều đó khiến tôi cảm thấy mình là người xa lạ. Mình không thuộc về cty này. Sếp nhiều lần hứa hẹn lợi ích để giữ chân nhân viên. Nhưng sếp nào có biết, chữ Tiền to đùng cùa sếp cũng không mua được sự nhiệt tình hăng hái của nhân viên được. Thời gian đó tôi lại lao đào sắp thi cử cho nên cũng chẳng còn tâm trí  mà làm việc. Sếp gợi mở để tôi nói lí do xuống tinh thần nhưng bà lại đề cập nhầm đến việc tình cảm trai gái . 

Sếp nghĩ tôi vì thất tình mà xuống dốc. Nhưng tôi cũng chẳng muốn nói ra lí do thật sự. Vì biết ơn người phụ nữ đã cho tôi niềm tìm , biết ơn người phụ nữ đã từng dìu dắt tôi, cho tôi ý chí tiến thủ. Dâu ra đi những vẫn cảm ơn người sếp ấy. Bà cho tôi thấy 1 bức tranh về sự cạnh tranh khốc liệt. Rằng kinh doanh là cạnh tranh đi kèm. Rằng người phụ nữ thông minh phải biết tận dụng những lợi thế ra sao. Bà đã cho tôi một môi trường. Nơi mà tôi học được cách con người ta đối diện với căng thẳng. Cách làm chủ 1 doanh nghiệp. 

Và hàng tá những lời hứa chưa bao giờ thực hiện. Nhưng hẳn là nếu có 1 con đường khác để đi, tôi không phải làm nhân viên, sếp cũng không phải là sếp, các đồng nghiệp cũng không cần cạnh tranh không có sự ganh đua, không ghen tỵ, không dối trá lừa lọc, tất cả đều có thể là bạn đúng nghĩa.

Cậu chuyện chat trên mạng

Một cậu bạn tôi quen trên mạng vào năm tôi theo MLM. Năm đó tôi chưa từng gặp mặt cậu này bao giờ. Ban đầu chúng tôi hay nhắn tin với nhau về những vấn đề trong cuộc sống sau đó cậu bạn này có lẽ đã điều tra sao đó mà có hứng thú nói chuyện với tôi về kinh doanh. Cậu ấy hỏi :
- Theo bạn khi doanh nghiệp của bạn phát triển nhưng bị đối thủ tung tin đồn nhảm, lôi kéo khách hàng của bạn về phía họ bạn sẽ làm cách nào. Nếu khách hàng nghe theo đối thủ của bạn?

+ Tôi đã trả lời đầy tự tin: Chẳng sao cả. Nếu khách hàng nghe theo đối thủ thì chúng ta phải xem xét lại sản phẩm, dịch vụ của bản thân mình có đáp ứng được nhu cầu của khách hàng hay chưa. Nếu sản phẩm chúng ta tốt thì chúng ta không lo ai muốn nói xấu gì thì xấu chúng ta không phải như vậy việc gì phải lo sợ.
 Cậu bạn lại chat: Bạn không lo , không chơi khăm lại đối thủ hay sao, chả nhẽ để người ta giết bạn. Để người ta cướp hết khách hàng của mình, hình ảnh mình xây dựng lên bị người ta đạp đổ. Người ta ăn hết của bạn mà bạn vui sao?
+ Ồ tất nhiên là không, nhưng tôi không cần phải chơi khăm lại đối thủ. Tôi biết rõ sản phẩm của mình là tốt. Tôi tin tưởng vào chất lượng dịch vụ mình mang lại cho khách hàng và tôi sẽ cố gắng phát triển tốt hơn nữa nếu như khách hàng chưa hài lòng tôi sẽ tìm hiểu xem nhu cầu khách hàng là như thế nào. Mình cần phải làm gì để làm hài lòng khách hàng hơn. Chứ không mất thời gian cho đối thủ.

Cậu ta liền cười tôi cho rằng tôi tự tin thái quá, kể từ đó cậu ta giống như người không cùng quan điểm với tôi dần dà ít nói chuyện và lặn tăm tự lúc nào không hay.

Hôm nay lên mạng tra được câu nói này càng khẳng định suy nghĩ năm xưa của tôi quả là không lạc đi đâu được. Nếu như mỗi người tự vượt qua chính mình, tin tưởng ở bản thân, luôn mong muốn cống hiến muốn giúp đỡ mọi người cũng là giúp chính mình chúng ta không sợ cạnh tranh cũng không cần cạnh tranh theo kiểu sống còn nữa.

Cạnh tranh tốt nhất là tập trung , kiên định vào mục tiêu của mình, là tự hào về công ty của mình, tự hào về sản phẩm dịch vụ của mình, và phát huy tối đa đó cho nhiều khách hàng biết đến. Còn nếu khách hàng và nhân viên không trung thành với mình thì mình phải xem lại mình đã quan tâm họ đúng mức chưa

Lan Phong 

0 nhận xét:

Đăng nhận xét