Bất đồng quan điểm với bố mẹ

Bất đồng quan điểm giữa 2 thế hệ
Mẹ: “Hiện giờ con có quen ai không?”
Con: “Con không có ai quen mẹ ạ”
Mẹ: “Sao thấy đi chơi suốt mà không có quen ai à”
Con: “Con đi quan hệ xã hội, bè bạn, hội họp thôi chứ không phải đi trai gái”
Mẹ: “Mình dở quá thì đừng có đòi cao sang, thấy ai được thì quen đi”
Con: “Không phải con đòi cao mà do còn chưa tìm được người phù hợp”
Mẹ: “Biết thế nào mới là phù hợp với tiêu chuẩn của mình, người ta chỉ tương đối thôi, thấy ai thương mình thì chịu đi”
Con: “Cái phù hợp mà con nói không phải là theo tiêu chuẩn con đặt ra mà là cảm tình. Con không có cảm tình với người ta sao mà chịu được”
Mẹ: “Cảm tình gì, thấy người nào hơn tuổi, có công việc ổn định là được rồi, lấy nhau về vun đắp cảm tình sau”
Mẹ: “Chứ mình đã không nên thân còn đòi người ta phải thế này thế kia sao được”
Con: “Mẹ nói con không nên thân, là do mẹ nói con không nghĩ như vậy”
Mẹ: “Suốt ngày lông bông chỗ nọ chỗ kia, không làm công việc ổn định thì là không nên thân chứ gì nữa. Mình dở thì mình chịu có gì đâu mà đòi hỏi”
Con: “Con không bao giờ nghĩ con không nên thân chỉ vì con không làm được như những gì mẹ mong đợi mà thôi. Ép dầu ép mỡ ai nỡ ép duyên.”
Mẹ: “Có duyên đâu mà ép, chả có thằng nào nó theo đuổi”
Con: “Mẹ là mẹ mà sao hạ thấp con gái mình như vậy”
Mẹ: “Có giá đâu mà chẳng hạ thấp”
Con: “Mẹ sao lại nói như vậy, con gái có giá trị của con gái, mẹ không nên áp đặt con theo tiêu chuẩn của mẹ”
Con: “Bây giờ cái người yêu con nhưng chênh lệch tuổi quá làm sao đây”
Mẹ: “Chênh lệch bao nhiêu tuổi?, 7 -8 TUỔI là được rồi?”
Con: “Nhưng người ta nhỏ hơn con mấy tuổi”
Mẹ: “Vậy thì không được thà lấy chồng hơn 7 -8  tuổi chứ nhỏ hơn không được, người nhỏ tuổi hơn, sau này mày già, nó chê mày xấu xí, nó lại đi mèo mả gà đồng với mấy con chân dài thì mày có mà ở đấy ngáp”
Con: “Bản chất con người ta đã thích trăng hoa thì không đợi tuổi đâu mẹ, mấy ông già đó vẫn cứ mèo mỡ gà đồng đó thôi”
Mẹ: “Mấy ông đó chỉ là trường hợp ít thôi con ạ, mày chỉ cần lấy thằng nào hơn 7 – 8 tuổi là được rồi”
Con: “Hơn 7 – 8 tuổi mà không có cảm tình con không tiến đến. Mọi thứ cứ tùy duyên thôi mẹ à, đời người không ai nói trước được điều gì đâu”
Mẹ: “…* Con dở hơi, ở đó mà không nói trước được điều gì đi con, chờ tới già người ta chồng con hết rồi mà ngồi đó mà đợi nhé * …”

Thế đấy câu chuyện tranh luận giữa hai mẹ con không có hồi kết, chỉ vừa bước qua tuổi 25 ngày hôm nay thôi mà mẹ tôi đã lo lắng chuyện chồng con của tôi.
Tôi luôn tự hỏi mình theo đuổi những thứ vật chất trong đời để mãn nguyện lúc về già ư. Hình ảnh bà cụ với đống vàng chất đầy, nhưng xung quanh không có gia đình cô đơn và lẻ loi. Đáng buồn thay. Chúng ta đi tìm gì giữa cuộc đời này?
Một phụ nữ chỉ cần 1 gia đình yêu thương là đủ đúng không?
Một ngày ta thấy mình sống trong tổ ấm của mình có ba mẹ anh chị em, dù vật chất không khá giả nhưng tình cảm luôn tràn đầy, ta hạnh phúc và cảm ơn cuộc đời. Ta nghĩ như thế này là được rồi, hãy nhìn ngôi nhà đằng kia, nhà họ giàu thật đấy nhưng chỉ có 2 vợ chồng, họ lại không ở cùng nhau vì người này người kia bận công việc họ bận kiếm thật nhiều tiền, bận các cuộc hội họp thâu đêm suốt sáng. Ngay cả thời gian để ăn bữa cơm cùng nhau cũng không có. Người giàu cô đơn và người nghèo hạnh phúc , ai mới là người đáng thương đây?
Người giàu đi ngang ta ném cho ta cái nhìn khinh bỉ, trong lòng họ thầm nghĩ: “con bé này nghèo mà bày đặt làm như hạnh phúc lắm, nó ở trong cái kén của nó tưởng là cả thế giới này như thế rồi đấy. Lớn khôn đi con rồi sẽ thấy những thứ giàu có mày không bao giờ được thấy đâu? Chỉ có tầng lớp quý tộc như mình mới thấy được thế giới này giàu sang và đẹp đẽ ra sao, thật tội nghiệp cho bọn người nghèo”
Những người nghèo hơn ta, làm lao động chân tay vất vả cả ngày chỉ đủ ăn. Nhìn thấy người giàu có đi tay ga, xe con trong lòng thầm nghĩ: “Số họ sướng thật chả phải lao động vất vả vẫn có dư dả, tiền của có đầy, lại còn cho con đi du học, tiền thì xài không hết, tại sao mình lại sinh ra trong gia cảnh bần hàn như vậy?”
Ta nghĩ chỉ những người ham muốn cao sang, đam mê vật chất mới cảm thấy cuộc sống của mình không hạnh phúc, tự trong họ bất an, họ muốn giàu sang phú quý, nên họ không trân trọng những gì đang có nữa. Họ ghét những thứ chật chội, ghé môi trường nghèo khổ của mình. Họ lao vào làm giàu bằng mọi giá. Có lần họ gặp tôi hỏi : “em có từng mơ ước nhà lầu xe hơi không?”
Tôi trả lời : “em chưa bao giờ nghĩ tới, chỉ cảm thấy sống gia đình bình thường có 1 cuộc sống bình ổn như vậy là được rồi mơ chi nhà giàu xe hơi nữa”
Họ nói: “Đó là do em chưa từng thấy nhà giàu xe hơi, hoặc có thấy nhưng nghĩ bản thân không với tới nên không dám mơ mà thôi, rồi em sẽ mơ ước”
Lúc đó tôi liền nghĩ họ đang reo ước mơ của họ vào tôi mà thôi, đó là điều họ mong muốn không phải cuộc sống của tôi, tôi không cần làm người giàu có, nhà lầu xe hơi để mà cô độc tôi không muốn.”
Nhưng tôi đã lầm
Tôi nhìn lại gia đình mình, nó không trọn vẹn yêu thương như mình vẫn nghĩ. Mẹ tôi mải miết bươn chải với đời, có được tiền bà lại muốn có thêm nữa. Bà phải đi thật xa gia đình để kiếm tiền, không có thời gian dạy bảo chúng tôi. Những lúc bà về đều dạy chúng tôi phải học hành đến nơi đến chốn mục đích sau này cũng là kiếm tiền, để được như người ta.
Phải cuộc đời này cái chúng ta cần “để được như người ta”, chúng ta bỏ mặc gia đình, bỏ mặc tất cả để chạy theo đồng tiền. Chúng ta đem tuổi trẻ, sức khỏe và thời gian ở cạnh gia đình để đổi lấy tiền… rồi về già ngồi trong xó nhà mà hãnh diện, vậy là mình đã hoàn thành cuộc đua, mình đã có chứng chỉ, đã có tiền, con cái đã học hành đến nơi đến chốn, mãn nguyện rồi. Nhưng họ có vui không. Trong lòng cha mẹ lại bất an lại tiếp tục lo dùm cho con cái, lại hướng con mình vào con đường y như vậy, kiếm tiền và kiếm tiền…. Nhưng cha mẹ có vui không?

Tình cảm gia đình đi đâu mất rồi
Hằng ngày 8 tiếng đồng hồ chúng tôi đều dành cho cơ quan, công ăn chuyện làm. Sau giờ làm buổi tối chúng tôi lại đi học thêm, không học thêm thì lại hẹn bà cà phê tám chuyện. Mỗi ngày chúng tôi đều có lịch ở ngoài đường để không phải về nhà nhìn thấy cha mẹ ca thán.
Bữa cơm gia đình hằng ngày đều vắng 1 hay 2 đứa con vì chúng còn bận mải mê với cuộc vui bên ngoài. Còn cái đứa ở nhà thì cha mẹ lại ca thán : “sao mày không yêu đương, sao mày không làm việc ổn định, sao mày không học thêm”

Đứa đó trả lời : “con thấy cha mẹ ăn cơm 1 mình nên ở nhà ăn cùng cho vui”
Cha mẹ trả lời “thôi khỏi, không có mày cha mẹ vẫn ăn cơm bình thường không vấn đề gì. Mày chỉ cần như người ta quen bạn quen bè, làm chỗ ngon ngon, có chồng con cho cha mẹ nhờ là được rồi”
Ôi cuộc đời, ta muốn thế này người lại muốn thế khác. Cha mẹ không đồng cảm được cho con cái. Những lúc con đi hoài không về thì lại bảo “sao làm gì mà lắm thế suốt ngày đi không ở nhà được à”
“Không công chuyện gì đi làm chi, toàn làm mấy việc không công rồi nghề”
Những đứa con xa dần. Chúng con dần thích đi bạn bè, ăn uống ngoài quán xá hay ngoài đường hơn là về nhà nghe cha mẹ ca thán.
Những lúc nghe giảng cảm thấy có lỗi với cha mẹ, lại trở về làm đứa con ngoan. Cố gắng chia sẻ về việc mình làm cho cha mẹ hiểu, bắt đầu lôi ra các ví dụ về các bạn này, bạn kia, anh này, chị nọ gia đình họ vậy vậy mà họ có bị cha mẹ dục giã đâu. Họ vẫn yêu đời vẫn phơi phới, sống phóng khoáng không hơn thua thiệt hơn với đời vậy mà họ vui mẹ à, có cần phải được ông này bà nọ, làm chỗ này ngon hay chỗ kia ngon đâu, trong tâm họ thanh thản vui vẻ là được con chỉ mong mẹ như thế đừng áp đặt cho con cái phải có thành tích như người ta mới gọi là thành công. Nhưng mẹ lại gạt ra mẹ nói :”mày không theo cái chuẩn này thì mày theo cái gì, đừng có mà dở hơi, trên mây”
Và thế là dù chúng ta cố gắng như thế nào cha mẹ vẫn giữ quan điểm không bao giờ thay đổi vẫn bắt ta phải thế nọ lọ mọ thế kia mới gọi là thành đạt. Chỉ vì áp đặt cha mẹ đánh mất tình cảm tự nhiên, đánh mất sự phát triển tự nhiên của con cái. Khiến chúng phải lớn lên trong tình trạng không có định hướng, không thể quyết đoán việc của mình. Chúng lại đi tìm câu hỏi cho cuộc đời “Mình sinh ra trên đời này để làm gì, mình sống cho ai, phải làm sao mới có giá trị”
Lan Phong viết



Tình yêu là gì?

Lần đầu tiên snhật ko ở cùng em gái song sinh. Mọi năm mình thường bàn nhau súng sính bánh nước, tự chuẩn bị món kem yêu thích. Còn năm nay con bé sẽ đến thiên đường mà nó ao nước. Nhìn ngắm những thứ lung linh huyền ảo...Nhìn em tất bật đi trong niềm vui sướng vô cùng mình cũng vui thay...Lại nhớ chị em luôn thích mua sắm. Được đắm mình trong không khí đó dù ko mua nhưng nhìn chị em mình mua sắm cũng thấy hạnh phúc. Có lẽ kiếp trước con bé từng là người yêu của mình. Kiếp này có duyên chị em dù là 2 thứ tình cảm khác nhau. Kiếp này ko thể làm người yêu được nữa nhưng vẫn luôn ở bên cạnh nhau...Thật vui vẻ...Vậy nên nếu ai đó ko thể đến với nhau kiếp này thì cũng hoan hỉ và ta cùng là anh chị em rồi người ơi...


Tình yêu đồng giới
Một tình yêu nữa đó là tình yêu ngược lối. Khi chúng ta cùng làm việc với nhau, tiếp xúc lâu dần, ta trở nên quen thuộc. Cả 2 đứa con gái suốt ngày đi bên nhau mỗi dịp lễ, tết, du lịch v.v... Những lúc rảnh rỗi, cần ai đó tâm sự ta chỉ nghĩ đến cô bạn của mình mà thôi. 1 cô gái mạnh mẽ, nam tính, và 1 cô gái thì nữ tính, dịu dàng theo cách nhìn bên ngoài. Hai tính cách của chúng ta bổ sung cho nhau khiến có lúc chúng ta cảm thấy 1 tình cảm đặc biệt dành cho cô bạn của mình. Nhiều lần cùng bạn tách biệt với thế giới xung quanh, cùng nắm tay nhau đi trên con đường. Cùng nhau trải qua những cảm xúc vui buồn. Chia sẻ đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Ta ước giá như cô ấy không phải con gái nhỉ. Tại sao lại như thế? Cuộc đời này thật có nhiều chuyện trái ngang...Nhưng biết làm sao được...Vậy là cảm xúc lại ra đi, chúng ta sẽ mãi mãi là hồi ức đẹp trong lòng nhau. Nhiều năm liền ta vẫn nhớ về cô ấy.
Tình yêu và tuổi tác.
Là con gái chúng ta chỉ mong có người yêu bằng tuổi hoặc hơn tuổi vì ai cũng nghĩ con gái thường suy nghĩ sẽ già hơn con trai mà. Thế nhưng cuộc đời thật kì lạ đã để chúng ta quen biết những con người kì lạ. Nói chuyện với 1 người dưng cả năm trời, sau đó gặp nhau có 1 lần. Ngay từ đầu cậu ấy ko hề giấu giếm tuổi thật. Người trai trẻ đầy nhiệt huyết với đời và sự dày dặn trong suy nghĩ thật hiếm có. Trong khi cậu ấy chỉ bằng tuổi em trai mình. Ngay từ đầu mình đã thốt lên: ôi cậu bằng tuổi em mình thật ư, tại sao lại nhỏ như vậy? Cậu ta liền nói: Nhỏ tuổi thì sao có vấn đề gì đâu? Những lần sau cả hai chia sẻ rất nhiều vấn đề trong cuộc sống , xã hội, kinh doanh, kỹ năng v.v...Cậu ta nhất quyết không kêu mình bằng chị, lúc nào cũng xưng tên như bạn bè. Có duyên gặp gỡ nhưng mình chỉ xem là 1 mqh xã hội bình thường, cứ nghĩ rằng cậu cũng vậy. Nhưng thật ko ngờ chỉ gặp có 1 lần 1 năm mà sau đó cậu cảm thấy quý mến xem đó là t/y thật vậy. Cậu không quản ngại xa xôi, công việc, phi thẳng xuống tp chỉ để gặp bà chị có tiếng rưỡi. Sau khi thổ lộ cậu chỉ nhận đc câu trả lời trung thực, lần thứ 2 vẫn thế ko có gì thay đổi. Cậu đau lòng ko muốn nhìn mặt bà chị nữa. Cậu chọn cách rời xa hẳn để không còn nhìn thấy nổi đau nữa. Thì ra khi con người ta thật sự yêu thương ai đó họ rất dễ tổn thương chính vì vậy không thể nào bắt họ làm bạn với nỗi đau của mình, cho nên đã không yêu người thì cũng không làm bạn được...Trong lòng người ta chính là nỗi đau khôn nguôi. Thứ tình cảm này xã hội rất khó chấp nhận, bản thân ta cũng không thể đáp lại. Những ngày sau đó phải gặm nhấm nỗi buồn, cả người đến và đi đều buồn như nhau. Xét cho cùng ta chỉ mong nhìn thấy người đó được hạnh phúc. À vâng đây cũng có thể là 1 t/y nhưng không có kết quả...
Tình yêu giữa 2 thế giới
Trong 1 đêm không ngủ canh ba nửa đêm 1 chú chim mãi đậu trong phòng không bay ra khỏi. Ta có cảm giác người đó đã ở đó. Và rồi người đến. Mãi cầm bàn tay mình không buông. Nói rằng: "Có phải em muốn nghe câu chuyện tình này. Phải ở 1 kiếp nào đó, tôi đã yêu em....nhưng em mãi không để ý đến tôi. Khi đó em lấy chồng rồi...Tôi đã đi tu, nhưng trớ trêu khi thấy em không hanh phúc bên người, sự đau khổ của em khiến tôi mãi không tha thứ cho mình. Gía như tôi có thể đến sớm hơn. Gía như cuộc đời cho tôi 1 cơ hội thì để đến hôm nay không phải hối tiếc. Tôi không chọn lựa được nữa. Kiếp đó đã qua giờ đã ở 1 thế giới khác không ngờ nhân duyên hợp tan lại đưa em đến trước mắt tôi 1 lần nữa ở kiếp này. Nhưng tiếc rằng giờ em và tôi lại ở 2 thế giới khác. Em không thể nhìn thấy được tôi. Tôi không thể quên được em. Đã hứa mãi yêu em, tôi sẽ mãi đi theo em." Nghe những lời đó mình toát cả mồ hôi, sao lại có chuyện như vậy. Sợ hãi xen lẫn lo ấu. Nhưng người đó luôn trấn tĩnh đừng sợ hãi cũng đừng cố xua đuổi. Mình hi vọng chuyện tình đó không khiến người đau khổ. Dù là như thế nào lưu lạc thế gian chỉ vì 1 cô gái cũng là cái tội reo rắc yêu thương của cô gái này. Mình ko biết phải làm sao. Không lí giải được. Mọi thứ quá mới mẻ. Chỉ còn biết hồi hướng cho người để tình cảm đó không làm người vương vấn mãi.
Trải nghiệm nhiều tình cảm, trái luân thường đạo lí, thậm chí cả không gian thời gian. Đến cuối đường ta vẫn thấy mình lặng lẽ đi 1 mình trong 1 chiều mưa phùn hay trong buổi sáng nắng như đổ lửa. Vui 1 mình, Buồn 1 mình, tận hưởng cuộc sống 1 mình. Dành tình yêu cho sự nghiệp 1 mình luôn. Làm gì cũng chỉ 1 mình. Cô em mình có lần nói: Hỡi thế gian tình là gì sao khiến cho người ta mãi ... (^&^) cô em cười nắc nẻ mỗi khi kể về tình yêu của người khác làm quà trong khi bản thân thì ra vẻ mình ko có liên quan. (Bần tăng chỉ biết tu hành mong thí chủ cho toại nguyện)... Chưa kể ta có đến 32 mối tình đơn phương...kể ra thêm mắm thêm muối cũng thành truyện ngôn tình mất....
Suy cho cùng chúng ta yêu nhau vì cảm mến, khâm phục nhau ở tính cách tài hoa, trân trọng cảm xúc của nhau, tôn trọng quan điểm sống của nhau.Tôn trọng ước mơ của nhau. Yêu cả những cái sở thích chung và riêng thậm chí khác người của nhau. Yêu người đó bởi vì họ là chính họ không phải vì tình yêu mà hi vọng phải thay đổi ai đó. Càng không thể muốn người khác phải giống như tiêu chuẩn của mình. Chúng ta không yêu họ chỉ vì họ có vật chất, của cải, nhan sắc hay gia đạo tốt...Mọi thứ bổ sung không có ý nghĩa gì khi tình yêu không xuất phát từ 2 trái tim. Nhưng nếu người đó biến thành 1 con người khác chắc chắn t/y đó cũng ko còn bền vững nữa. Cả những tình yêu xuất phát bởi lợi danh, vật chất, nhan sắc tự chúng ta hiểu có bền vững hay không hay chỉ là 1 cuộc đổi chác...
Duyên phận giữa ta và người
Ước hẹn kiếp trươc gặp nhau kiếp này
Không quên được người
Vang vọng trong đêm luân hồi
Trong chớp mắt nhớ lại
Hình ảnh của người
Vẫn như lần đầu gặp gỡ
Không quên được đoạn duyên kiếp này
Tan biến như thuở xa xưa
Hỏi trời xanh
Vui buồn tan hợp phải trách ai
Không bằng tối nay cùng người nâng chén quên sầu
Để trước khi tỉnh mộng những lưu luyến khi xưa
Tan biến mãi trong kiếp này
 

Lan Phong viết