Không biết tranh đua liệu có thể làm kinh doanh



Người đời thường nhìn người khác bằng một vài hình ảnh mà dễ dàng phán xét người ta hiền dữ, thật , giả. Có vẻ quá tự tin để đánh giá người khác chỉ bằng kinh nghiệm sống của mình. Nhưng điều đó có đủ không.

Cách đây nhiều năm, khi ra chòi chài tép với cậu, tôi và em họ cùng cậu chài được rất nhiều tép. Chúng tôi rất thích thú, lúc đó còn nhỏ liền nghĩ chài được nhiều tép thế này thật là thích, thế là mỗi đợt thả lưới lại mong ngóng gôm được 1 mớ tép to. Khi đó em họ liền vơ lấy các con to cho vào rọ của nó, còn tôi thì nhặt những con bé vung vãi ra ngoài, lúc đó tôi chỉ nghĩ cậu bỏ lưới không phải lần nào cũng được cho nên không thể lãng phí bất kì con nào, em mình đã nhặt con to rồi thì mình nhặt con bé như vậy mới không bỏ sót. Con bé mang về làm mắm, con to thì luộc ăn tất cả đều tốt. Nhưng cậu tôi liền nói: " đứa trẻ này không khôn lanh bằng đứa trẻ nhỏ, sao lại không lấy con to, mà cứ nhặt mấy con bé chẳng có chút giá trị kia, ngu hết sức". Lớn lên khi cùng ngồi ăn thấy mẹ tiện tay lấy đũa của tôi vét đồ ăn trong nồi ra bằng đầu đũa mà tôi đã ăn, tôi liền nói mẹ không được làm thế phải đổi đầu đũa như vậy mới không mất vệ sinh. Tôi nghĩ lấy đầu đũa mình đã ăn vét đồ ăn chung cho mọi người như vậy là không tôn trọng người khác, phải biết quan tâm đến vệ sinh chung như vậy mới là biết quan tâm người khác. Nhưng mẹ tôi lại nghĩ rằng tôi sợ đũa của mình bị dơ nên nói mẹ. Một ý nghĩ tốt đẹp nhưng nó lại bị hiểu lầm thành ý nghĩ xấu xa. Nhiều hành động của tôi đều bị mẹ quy chụp thành xấu, do mẹ luôn nghĩ tâm tôi nông cạn. Ban đầu tôi rất ấm ức hay suy nghĩ nhiều nhưng dần dà hiểu được, tất cả những thị phi hay bị người khác hiểu nhầm nguyên do đều là nhân quả kiếp trước, kiếp trước họ đều là những người bị ta làm tổn thương nên kiếp này họ luôn nghi ngờ, hiểu nhầm, đổ oan cho ta những việc mà ta không làm để tâm ta lúc nào cũng phải nghĩ suy, phải ấm ức, uất nghẹn. Biết thế nên tôi cố gắng tu tâm dưỡng tính nhiều hơn, bớt sân si vào những khen chê của người đời. Dù đã bước vào kinh doanh, cực nhọc có vất vả có, người ngăn cản cũng có. Mọi người nhìn vào sự ngây ngô của tôi đương nhiên luôn cho rằng tôi không có tố chất để kinh doanh, bởi theo người ta nghĩ kinh doanh là phải tranh đua với người khác, luôn thích chiếm phần hơn, có tham vọng và nhất là không chừa thủ đoạn. Nhưng hiểu như vậy có phần cay nghiệt đối với kinh doanh bởi nếu kinh doanh chỉ là sự đấu đá lẫn nhau như hàng chợ hàng cá, bạn chỉ biết phần lợi ích của bạn, ăn trên mồ hồ nước mắt công sức của người khác thì liệu lợi ích mà bạn có sẽ ở lại với bạn chăng. Dù người giàu có đến đâu thì đối với luật nhân quả không có khái niệm ưu tiên, không phải vì bạn giàu, bạn xinh đẹp , tài năng hơn người có quyền lấn lướt người khác mà luật nhân quả phải ưu tiên bạn. Cho nên bạn tranh đua thiệt hơn với người khác, lúc nào cũng nghĩ cách lấy cái lợi cho mình trước mà không quan tâm đến lợi ích của người khác thì rồi cũng sẽ đến lúc phải trả. Phải hiểu rõ ganh đua khác với cầu tiến. Ganh đua theo nghĩ tiêu cực nhiều hơn, còn cầu tiến là luôn làm mọi việc tiến bộ hơn , có hiệu quả hơn và nhất là không làm mất quyền lợi của người khác, mà tạo ra cục diện cả hai cùng thắng.
Có câu: " Sống ở đời có vay có trả
Luật nhân quả không chừa một ai"

Lan Phong

Lòng dạ đàn bà

Chuyện 1
Một anh chàng tự cảm thấy bản thân mình thông minh. Anh này nhìn thấy Vy Baby xinh đẹp, nhã nhặn chọn cô làm đối tượng để tiến tới. Qua vài lần tiếp xúc, anh ta đánh giá Vy chỉ xinh đẹp và ngoan hiền chứ không phải thuộc tiếp phụ nữ toan tính, nhưng anh quyết định khai sáng cho cái đầu óc thơ ngây của cô bằng cách gặp cô trong 6 buổi , mỗi buổi đều dạy cô về tư duy biện chứng, phản biện, lập luận chứng minh. Vy đã học hỏi rất nhanh, khiến anh ta tin rằng mình là 1 thầy giáo giỏi có thể cải tổ 1 cái đầu trống rỗng trở nên thông minh, hiểu biết, anh ta vui mừng và đến buổi thứ 7 quyết định sẽ tỏ tình với Vy. Sau khi tỏ tình, anh ta không ngờ được rằng cô gái mà mình cho là xinh đẹp nhưng kém thông minh đã cho a 1 bài học anh không bao giờ quên. Mọi lời lẽ anh đưa ra để tỏ tình đều bị Vy dùng những gì đã học trong 6 buổi đó để phản biện lại, và Vy nói rất tiếc xin lỗi anh ngày hôm qua e đã nhận lời làm bạn gái của người khác rồi.

Chuyện 2
Kim Bona một cô nàng cá tính nhưng hơi tưng tưng. Nàng này thích khám phá cuộc sống con người. Nên mặc dù nhà có điều kiện nhưng nàng ta vẫn giả dạng thành các cô công nhân làm ở khu công nghiệp. Sau đó cũng tập tành làm kinh doanh. Nàng ta đến gặp đối tác bên thiết kế. Đối tác này cử 1 nhân viên kinh doanh đến gặp Kim. Anh chàng nọ cũng rất cá tính. Trong buổi gặp đầu tiên đã chửi thẳng mặt Kim vì tội người ta gọi không bắt máy. Sau đó anh này không bàn bạc gì về công việc mà đến chỉ để ngắm nhìn Kim và nói chuyện huyên thuyên về sở thích phim ảnh. Kim tưởng anh này xem mình là bạn lại hay nhắn tin buôn dưa. Anh này không gọi Kim bằng chị theo tuổi tác mà gọi bằng cô với tôi khiến Kim bực bội, bảo anh đổi cách xưng hô. Nhưng anh này nhất quyết không chịu còn bảo Kim chảnh và nói thấy chảnh nên chọc tức chơi và có ý muốn sửa đổi Kim cho hết chảnh. Kim lần đầu tiên gặp người bán hàng không muốn bán hàng mà chỉ muốn sửa đổi khách hàng. Đương nhiên lòng tự cao của cô không cho phép bị xúc phạm, cô lập tức "giải tán", nhưng sau đó Kim lại tò mò cuộc sống bình dân của anh này sẽ thế nào. Anh này viết những status về cuộc sống cũng khá bùi ngùi. Văn chương có phần thô kệch đó lại khiến cô để tâm, muốn tìm tòi. Cô lại nói chuyện lại để hiểu anh ta xem là người thế nào. Có phải 1 người tự cao tự đại hay là 1 gã lãng tử sầu đời. Nhưng không Kim tưng tưng mất đi thời gian của mình chỉ để tìm hiểu con người đó và thuyết phục người ta tin rằng Kim không phải dạng sang chảnh gì cả, cũng chỉ là người bình thường mà thôi. Anh nọ nhất quyết không nghe, không đổi khiến Kim cảm thấy mình lầm đường. Đáng ra khi Kim từ bỏ không quay đầu lại thì cô đã là người phụ nữ máu lạnh rồi, nhưng tại sao cô còn quay lại hạ cái tôi của mình xuống để rồi nhận lại sự bất đồng từ người kia.
Chuyện 3
Lan là người hầu trong nhà ông Thành. Vì ba mẹ Lan có ơn với ông nên ông xem Lan như con nuôi, cho làm các việc sổ sách học buôn bán có chỗ ăn ở đàng hoàng. Lan luôn tỏ ra mình đoan tranh, thông minh, lịch sự và hiểu biết nên người nhà ông Thành đều yêu quý Lan. Ông thành có 4 cậu con trai, hai trai đã lấy vợ, trai cả không lấy vợ mà ở vậy chăm lo việc kinh doanh của gia đình, còn cậu Út còn ăn học. 2 cậu lấy vợ rồi người thì ham mê cờ bạc kẻ thì gái gú không biết chán. vợ cậu ba thì biết lo làm ăn phụ giúp anh hai quản lí việc sổ sách kinh doanh, còn vợ cậu tư lo cơm nước chi tiêu trong nhà. Ông thành vì thương nhớ người vợ quá cố mà đôi mắt mờ đục không thiết tha chuyện gì ngoài việc ngồi trong phòng trước đây của 2 vợ chồng và giao lại toàn quyền gia đình và kinh doanh cho các con. Mỗi đêm trăng đều mở bài hát mà vợ ông thích nhất để nghe và trò truyện với hồn ma của bà. Một thời gian sau nhà ông Thành đã xảy ra rất nhiều chuyện, những vụ án mạng liên tiếp xảy ra. Từng người trong nhà đều bỏ mạng chỉ còn lại 1 vợ chồng cậu Tư đi chữa bệnh ở Mỹ .Nhưng khi sự thật được khám phá, người chủ mưu cho tất cả lại chính là Lan, cô gái nhỏ nhắn thông minh và đáng yêu mà người ta ít ngờ đến nhất. Sau khi giết hết từng người mà không ai biết Lan lấy cậu Út và tiếp quan gia sản của chồng, có đứa con trong bụng nhưng đến cuối cùng cậu Út vô tình đọc được trang viết nguêch ngoặc của Lan cũng là lúc Lan dùng dạo đâm chồng và tiễn biệt lần cuối. trước khi chồng mất cô kể toàn bộ sự thật, chính cô đã tạo ra mâu thuẫn trong nhà và khiến từng người vì ghen tuông vì che giấu mà giết nhau. Cũng chính cô là người giả ma giả quỷ. Cô chính là con riêng của ông Thành với người đàn bà khác. Vì bị sự vô tình của ông năm xưa khiến mẹ cô lưu lạc, cô bị hãm hại khi mới mười mấy tuổi. Kể từ lúc đó cô đã chuẩn bị cho kế hoạch của mình, sẽ trả thù nhà ông. Lan và cậu Út tính ra là anh em cùng cha khác mẹ, nhưng nay Lan lấy cậu út cũng là trái luân thường đạo lí, lại còn có thai. Nhưng đến khi đạt mục đích Lan cũng tự tay giết cả chồng và con. Chỉ còn lại mình cô trong căn nhà rộng lớn với mớ gia sản kếch sù. Cô gặm nhấm tội ác của chính mình.
Lịch sử ghi nhận người đàn bà bản lĩnh nhất mọi thời đại phải kể đến Võ Mỵ Nương, bà ta từng bước lên ngôi vua, tiếp quản cả 1 giang sơn xã tắc, biết bao nhiêu giai thoại là bà giết chồng giết con, và những âm mưu thâm độc. Nhưng thực hư cuộc sống của bà chỉ có bà mới biết. Người đời kẻ ghét người mê kẻ gièm pha đều có cả. Người phụ nữ mạnh mẽ đó hiểu hơn bao giờ hết sự cô đơn đến cùng cực của mình. Có thể cuộc đời cho bà những thứ hào quang lấp lánh nhưng song song đó là sự đánh đổi..
Có những phụ nữ họ vốn sinh ra ngoan hiền nhã nhặn, vốn chỉ muốn làm 1 cô gái bình thường, có 1 tấm chồng lương thiện, sống cuộc đời bình dị là đủ. Nhưng trớ trêu thay cuộc sống khiến họ lao vào vòng xoáy giữa ân ân oán oán để trở thành người đàn bà cũ kỹ và tàn độc nhất. Khi còn là 1 cô thôn nữ hiền lành, họ chăm ngoan bao nhiêu người ta xem nhẹ bao nhiêu, thì khi họ bước lên ánh hào quang người ta cũng sợ hãi họ bấy nhiêu, suy cho cùng họ đều là nạn nhân của sự thị phi, và đánh giá của người đời. Họ vốn chả phải như miệng lưỡi thiên hạ đồn thổi, họ chỉ là họ mà thôi.
Lan Phong

Nắm tay nhau


Chị ấy chạy đi như 1 mũi tên phóng như bay. Tôi vội vã chạy theo dường như linh tính chuyện gì đó. Một con sông trước mặt chị và chị nhảy tõm xuống sông. Ngộp thở và choáng váng trước phản ứng mạnh mẽ chưa hết bàng hoàng của chị thì cậu ta từ đằng xa cũng lao như bay xuống nước rồi bế vác chị dậy, giữ chặt người chị vừa la, trong khi chị cố gắng chống chọi. Cậu ta la mắng khiến cả chị và tôi đều lặng người: "chị bình tĩnh đi, đừng làm như vậy nữa, chị điên rồi....Anh iu em được chưa, đừng ngốc nghếch như vậy nữa"..Sau đó 2 người lặng lẽ nhìn nhau trong khoảng không gian đó, mọi thứ như ngưng thở cùng 2 người. Tôi cảm thấy một niềm hạnh phúc đang chảy bên trong mình, tôi vui thay cho chị, chắc bây giờ cảm xúc của chị cũng như vậy. Tôi quay đi bỏ mặc 2 người tiếp diễn câu chuyện của mình. Chị ấy hơn cậu ta mấy tuổi, vì sợ phải làm máy bay bà già nên nhiều lần tránh né tình cảm của cậu. Nhưng khi nghe ai đó nói cậu ấy đã yêu cô gái khác và gia đình hai bên đều rất ưng thuận, chị giận dỗi chính mình nên trong phút chốc thiếu suy nghĩ đã định nhảy sông để quên đi...Không ngờ cậu ấy lại dũng cảm nói ra những từ mà trước giờ cậu ấy rất vất vả để tập đánh vần từng chữ. Tôi chúc phúc cho họ và thầm cảm ơn cuộc sống đã để câu chuyện có 1 kết thúc tốt đẹp...Tôi bước sang 1 trang khác. Ở đó tôi đến dự đám cưới của em họ. Hôm nay em ấy mặc chiếc váy trắng tinh khôi làm 1 cô dâu xinh đẹp...Em chạy lăng xăng tiếp đón khách khứa. Từ đằng xa chú rể mất hút trong đám đông, chú ấy đang loay hoay với mấy ông bạn cụng ly chúc mừng cho họ. Đột nhiên chú rể quay lại bên mình không thấy vợ đâu, nhìn thoáng thấy cô dâu lại chạy lăng xăng chỗ này chỗ khác váy áo sút hết cả 1 đoạn, chú rể liền mắng yêu: Mọi người nhìn nó kìa, cứ chạy lăng xăng như vậy váy áo sút cả ra, lại đây anh buộc lại cho nào. Không cẩn thận gì cả." Trong ánh mắt hai người ngập tràn hạnh phúc...Họ ở cách xa nhưng lại rất gần. Tôi thầm chúc phúc cho em hy vọng sau này hai người có thể đi bên nhau đến suốt cuộc đời.
Tôi lại bước tiếp sang 1 trang khác...
Mỗi buổi sáng đều đúng giờ đó hai ông bà lại nắm tay nhau đi tản bộ buổi sáng. Buổi chiều lại thấy hai ông bà nắm tay nhau tiếp tục đi. Hình ảnh đó đẹp như ánh sáng buổi bình minh trong veo và ấm áp. Mỗi lần nhìn thấy ông bà dù đang căng thẳng quá mức những dây thần kinh của tôi liền dãn ra vì hạnh phúc của họ lan tỏa ra xung quanh. Các bạn trẻ nhìn thấy cũng phải ghen tỵ, có lẽ hai bạn trẻ sẽ tự hỏi đã bao lâu rồi ta không nắm tay nhau kể từ khi ta quen thuộc đến mức tưởng người bên cạnh như tự nhiên vốn có nên chẳng cần nắm giữ, để khi ta thấy xa nhau thật rồi...
Một trang khác nữa.....
Tôi đang ở trong cửa hàng con cưng. Ở đây bán trưng bày bán khá nhiều đồ baby. 1 Ông bố trẻ đang loay hoay lựa giày cho bé 2 tháng nhà mình. Trong khi tôi nhìn ngắm những đôi giầy bé xíu thu mình gọn gàng trên đinh kệ. Ông bố liền quay sang nhìn những đôi giày và nói: trông chúng đẹp đấy chứ, chị không định mua 1 đôi sao. À không tôi chỉ ngắm chúng thôi. Chị có thể lựa giúp tôi 1 đôi không, à xin lỗi anh tôi chưa có baby nên không biết cỡ nào, anh có thể hỏi chị bán hàng. 
Các cô bạn đang ríu rít chọn đồ để làm quà cho baby nhà bạn tôi, em gái tôi đi cùng bảo rằng: chờ chị N 2 năm nữa chống lầy sinh 1 baby, cho H có cháu để tha hồ lựa đồ cho nó rồi, con bé liền cười tủm tỉm như thế không có việc gì vui hơn việc đó.
Mặc cho dòng xe ngược xuôi tìm đường về nhà ngoài kia, ở trong đây các ông bố bà mẹ hạnh phúc được tự mình chọn những bộ cánh xinh đẹp cho các con, tôi ước gì mỗi đứa trẻ đều được sinh ra và có ba mẹ yêu thương như thế này. Sẽ không có những bà mẹ trẻ phải bỏ con giữa chợ hay những ông bố chạy trốn trách nhiệm, nếu họ biết mỗi 1 đứa trẻ sinh ra chính là tình yêu...Niềm hanh phúc mà cuộc đời ban cho họ. 


Trang mới nữa...
Lạc vào nhà cậu ấy. 1 vài tâm sự về 1 mối tình đứt gánh nào đó. Tâm trạng lơ lửng đứng trước t/iu biết là không thể nắm giữ. Cậu ta gói lại mớ cảm xúc về người con gái đó trong 1 ngắn kéo cất giữ. Có lẽ giữa cuộc đời này người ta không dễ dàng quên đi 1 người đã cho họ cảm xúc đặc biệt như vậy. Tìm được nhau trong cuộc đời đã khó, để có thể đi cùng nhau đến cuối đời lại càng khó hơn. Vậy nên nhiều người không còn nắm chặt tay nhau được nữa, đành để nhau bước đi tìm con đường hanh phúc khác. Nhưng có những cặp đôi như đôi vợ chồng già ở Quảng Tây Trung Quốc, hai vợ chồng sống chung suốt 55 năm không có 1 mụn con nhưng họ vẫn chọn ở bên cạnh nhau đến hết đời. Khi mắt ông lòa đi không còn thấy đường, bà liền làm đôi mắt dẫn đường cho ông, đi khắp thế gian, đi đâu làm gì, hai vợ chồng cũng ở cạnh nhau như hình với bóng. Câu chuyện tình cổ tích của họ làm xúc động bao người, bởi trong chúng ta không ai có đủ can đảm làm được điều đó. Nhiều anh chàng nhìn thấy cô gái đẹp có thể họ sẽ yêu ngay vì bị hớp hồn bởi vẻ đẹp đó, họ dễ dàng thốt ra lời yêu nhưng nếu cô gái đó không đẹp , không hiều dịu như họ vẫn nghĩ họ có thể yêu cô ấy như lúc ban đầu được không. Và ngược lại nếu chàng trai không có gì trong tay liệu cô gái có yêu anh ta và tin tưởng anh suốt cuộc đời không. Người ta cũng dễ yêu thương nhau mà cũng dễ từ bỏ nhau lắm. Bởi hai chữ tương lai. Hai người cho nhau tương lai, đó là sự tin tưởng, niềm tin vào nhau để có thể bước đi cùng nhau, cam kết trách nhiệm, và sống trọn vẹn 100% , tương lai không phải thứ người ta có thể nghĩ ra mà người ta phải làm ra nó. Nhưng nếu cả hai không có đủ hạt giống để gieo mầm cho tương lai tình yêu hiển nhiên bị vùi lấp không thể sinh sôi nảy nở để tạo ra những thứ đẹp đẽ khác. Trong 1 phút giây nào đó tôi hiểu rõ thật sai lầm, chúng ta không dễ dàng yêu nhau vậy đâu chỉ là yêu cái ngôn từ của nhau, yêu tâm hồn văn nghệ sỹ của nhau như tấm gương phản chiếu lại chính mình mà thôi. Chính bởi con người đó có tâm hồn đó, yêu cái đẹp, nghệ thuật và những thứ mong manh khác mà ta thấy gần gũi với người đó mà thôi. Tình yêu thì gần mà xa lắm.