Chị ấy chạy đi như 1 mũi tên phóng như bay. Tôi vội vã chạy theo dường như linh tính chuyện gì đó. Một con sông trước mặt chị và chị nhảy tõm xuống sông. Ngộp thở và choáng váng trước phản ứng mạnh mẽ chưa hết bàng hoàng của chị thì cậu ta từ đằng xa cũng lao như bay xuống nước rồi bế vác chị dậy, giữ chặt người chị vừa la, trong khi chị cố gắng chống chọi. Cậu ta la mắng khiến cả chị và tôi đều lặng người: "chị bình tĩnh đi, đừng làm như vậy nữa, chị điên rồi....Anh iu em được chưa, đừng ngốc nghếch như vậy nữa"..Sau đó 2 người lặng lẽ nhìn nhau trong khoảng không gian đó, mọi thứ như ngưng thở cùng 2 người. Tôi cảm thấy một niềm hạnh phúc đang chảy bên trong mình, tôi vui thay cho chị, chắc bây giờ cảm xúc của chị cũng như vậy. Tôi quay đi bỏ mặc 2 người tiếp diễn câu chuyện của mình. Chị ấy hơn cậu ta mấy tuổi, vì sợ phải làm máy bay bà già nên nhiều lần tránh né tình cảm của cậu. Nhưng khi nghe ai đó nói cậu ấy đã yêu cô gái khác và gia đình hai bên đều rất ưng thuận, chị giận dỗi chính mình nên trong phút chốc thiếu suy nghĩ đã định nhảy sông để quên đi...Không ngờ cậu ấy lại dũng cảm nói ra những từ mà trước giờ cậu ấy rất vất vả để tập đánh vần từng chữ. Tôi chúc phúc cho họ và thầm cảm ơn cuộc sống đã để câu chuyện có 1 kết thúc tốt đẹp...Tôi bước sang 1 trang khác. Ở đó tôi đến dự đám cưới của em họ. Hôm nay em ấy mặc chiếc váy trắng tinh khôi làm 1 cô dâu xinh đẹp...Em chạy lăng xăng tiếp đón khách khứa. Từ đằng xa chú rể mất hút trong đám đông, chú ấy đang loay hoay với mấy ông bạn cụng ly chúc mừng cho họ. Đột nhiên chú rể quay lại bên mình không thấy vợ đâu, nhìn thoáng thấy cô dâu lại chạy lăng xăng chỗ này chỗ khác váy áo sút hết cả 1 đoạn, chú rể liền mắng yêu: Mọi người nhìn nó kìa, cứ chạy lăng xăng như vậy váy áo sút cả ra, lại đây anh buộc lại cho nào. Không cẩn thận gì cả." Trong ánh mắt hai người ngập tràn hạnh phúc...Họ ở cách xa nhưng lại rất gần. Tôi thầm chúc phúc cho em hy vọng sau này hai người có thể đi bên nhau đến suốt cuộc đời.
Tôi lại bước tiếp sang 1 trang khác...
Mỗi buổi sáng đều đúng giờ đó hai ông bà lại nắm tay nhau đi tản bộ buổi sáng. Buổi chiều lại thấy hai ông bà nắm tay nhau tiếp tục đi. Hình ảnh đó đẹp như ánh sáng buổi bình minh trong veo và ấm áp. Mỗi lần nhìn thấy ông bà dù đang căng thẳng quá mức những dây thần kinh của tôi liền dãn ra vì hạnh phúc của họ lan tỏa ra xung quanh. Các bạn trẻ nhìn thấy cũng phải ghen tỵ, có lẽ hai bạn trẻ sẽ tự hỏi đã bao lâu rồi ta không nắm tay nhau kể từ khi ta quen thuộc đến mức tưởng người bên cạnh như tự nhiên vốn có nên chẳng cần nắm giữ, để khi ta thấy xa nhau thật rồi...
Một trang khác nữa.....
Tôi đang ở trong cửa hàng con cưng. Ở đây bán trưng bày bán khá nhiều đồ baby. 1 Ông bố trẻ đang loay hoay lựa giày cho bé 2 tháng nhà mình. Trong khi tôi nhìn ngắm những đôi giầy bé xíu thu mình gọn gàng trên đinh kệ. Ông bố liền quay sang nhìn những đôi giày và nói: trông chúng đẹp đấy chứ, chị không định mua 1 đôi sao. À không tôi chỉ ngắm chúng thôi. Chị có thể lựa giúp tôi 1 đôi không, à xin lỗi anh tôi chưa có baby nên không biết cỡ nào, anh có thể hỏi chị bán hàng.
Các cô bạn đang ríu rít chọn đồ để làm quà cho baby nhà bạn tôi, em gái tôi đi cùng bảo rằng: chờ chị N 2 năm nữa chống lầy sinh 1 baby, cho H có cháu để tha hồ lựa đồ cho nó rồi, con bé liền cười tủm tỉm như thế không có việc gì vui hơn việc đó.
Mặc cho dòng xe ngược xuôi tìm đường về nhà ngoài kia, ở trong đây các ông bố bà mẹ hạnh phúc được tự mình chọn những bộ cánh xinh đẹp cho các con, tôi ước gì mỗi đứa trẻ đều được sinh ra và có ba mẹ yêu thương như thế này. Sẽ không có những bà mẹ trẻ phải bỏ con giữa chợ hay những ông bố chạy trốn trách nhiệm, nếu họ biết mỗi 1 đứa trẻ sinh ra chính là tình yêu...Niềm hanh phúc mà cuộc đời ban cho họ.
Trang mới nữa...
Lạc vào nhà cậu ấy. 1 vài tâm sự về 1 mối tình đứt gánh nào đó. Tâm trạng lơ lửng đứng trước t/iu biết là không thể nắm giữ. Cậu ta gói lại mớ cảm xúc về người con gái đó trong 1 ngắn kéo cất giữ. Có lẽ giữa cuộc đời này người ta không dễ dàng quên đi 1 người đã cho họ cảm xúc đặc biệt như vậy. Tìm được nhau trong cuộc đời đã khó, để có thể đi cùng nhau đến cuối đời lại càng khó hơn. Vậy nên nhiều người không còn nắm chặt tay nhau được nữa, đành để nhau bước đi tìm con đường hanh phúc khác. Nhưng có những cặp đôi như đôi vợ chồng già ở Quảng Tây Trung Quốc, hai vợ chồng sống chung suốt 55 năm không có 1 mụn con nhưng họ vẫn chọn ở bên cạnh nhau đến hết đời. Khi mắt ông lòa đi không còn thấy đường, bà liền làm đôi mắt dẫn đường cho ông, đi khắp thế gian, đi đâu làm gì, hai vợ chồng cũng ở cạnh nhau như hình với bóng. Câu chuyện tình cổ tích của họ làm xúc động bao người, bởi trong chúng ta không ai có đủ can đảm làm được điều đó. Nhiều anh chàng nhìn thấy cô gái đẹp có thể họ sẽ yêu ngay vì bị hớp hồn bởi vẻ đẹp đó, họ dễ dàng thốt ra lời yêu nhưng nếu cô gái đó không đẹp , không hiều dịu như họ vẫn nghĩ họ có thể yêu cô ấy như lúc ban đầu được không. Và ngược lại nếu chàng trai không có gì trong tay liệu cô gái có yêu anh ta và tin tưởng anh suốt cuộc đời không. Người ta cũng dễ yêu thương nhau mà cũng dễ từ bỏ nhau lắm. Bởi hai chữ tương lai. Hai người cho nhau tương lai, đó là sự tin tưởng, niềm tin vào nhau để có thể bước đi cùng nhau, cam kết trách nhiệm, và sống trọn vẹn 100% , tương lai không phải thứ người ta có thể nghĩ ra mà người ta phải làm ra nó. Nhưng nếu cả hai không có đủ hạt giống để gieo mầm cho tương lai tình yêu hiển nhiên bị vùi lấp không thể sinh sôi nảy nở để tạo ra những thứ đẹp đẽ khác. Trong 1 phút giây nào đó tôi hiểu rõ thật sai lầm, chúng ta không dễ dàng yêu nhau vậy đâu chỉ là yêu cái ngôn từ của nhau, yêu tâm hồn văn nghệ sỹ của nhau như tấm gương phản chiếu lại chính mình mà thôi. Chính bởi con người đó có tâm hồn đó, yêu cái đẹp, nghệ thuật và những thứ mong manh khác mà ta thấy gần gũi với người đó mà thôi. Tình yêu thì gần mà xa lắm.