Chạm chán kẻ biến thái

Mưa rả rích bên mái hiên, kéo theo những cơn gió xoăn xít vào nhau,
làm
 rung rinh những chiếc chuông gió trên cửa sổ bàn tôi. Tiếng va đạm
của chúng nghe mới lạnh lẽo làm sao. Đã bao lâu rồi tôi nhốt mình trong
phòng. Dường như cuộc sống đang chầm chậm trôi.

 
Nhìn những thứ quen thuộc bỗng thấy xa lạ, cả cơn gió cũng hắt hiu đưa
 đẩy tôi vào cơn mê sảng. Một sự thật có thể gây bàng hoàng. Cần một
cái gì đó xua tan băng giá. Gió vẫn đập tung bay. Những ngôi nhà yên
lặng trong mưa. 

Bạn có bao giờ phải cố giấu giếm điều gì đó chỉ vì muốn 
để chúng là một cơn ác mộng, rồi tự nhủ sẽ qua thôi. Tôi cảm thấy mình 
đang làm điều đó. Những cơn ác mộng vừa mới hôm qua, tôi cho phép 
nó tạm lùi và rồi xa dần như thể đó chỉ là những thứ nghe kể lại từ ai khác.
Và rồi cơn ác mộng đến thực sự.... vào một ngày trời nín gió hanh khô. 
Ngày cuối cùng của tháng 3
Sáng thứ 7 là lúc cả nhà luôn vui hơn vì cuối tuần ai cũng được nghỉ một 
buổi, mẹ tôi về nhà vào cuối tuần để thăm nom , chăm sóc gia đình. Khi 
ấy tôi đang háo hức về một ngày thứ 7 tự tại an nhiên. Có vẻ như hôm nay 
không có gì vướng bận. Cảm giác ung dung và thoải mái , tôi cầm theo 1 
quả dưa hấu để cúng bên văn phòng cty. Như thường lệ, lau dọn mọi thứ 
xong xuôi, tôi đến bên chiếc máy để làm xong mớ tài liệu và nghịch ngợm 
ngôi nhà điện tử của mình. Và hôm nay cũng thế. Bỗng có người đàn ông 
lạ, nhưng sau một lát tôi nhận ra hắn đã đến trước cửa văn phòng tôi một 
lần, những người qua lại trên một lần đến nơi này, đều khiến tôi lưu tâm 
để ý, và vì vậy sẽ có cảm giác quen thuộc khi lần thứ hai gặp lại. Người 
thanh niên này lần trước cũng đi một chiếc xe tay ga màu vàng. Ăn mặc 
sạch sẽ. Anh ta lại đứng ở trước cửa văn phòng tôi rất lâu. Lần trước khi
anh ta đến , tôi luôn có cảm giác bất an đến kì lạ. Anh ta rõ ràng là đang 
nhìn tôi. Tôi cảm thấy như ánh mắt đó không ngừng nhìn về phía mình. 
Sau đó làm bộ như nghe điện thoại và chờ đợi ai đó. Anh ta luôn đeo bịt 
mặt, tôi không thể nhìn được ra người như thế nào, ngoài chiếc xe tay ga
màu vàng và dáng dấp người thanh niên ra thì ko thể biết điều gì ẩn sau 
cái khẩu trang đó. Lần này là lần thứ hai , anh ta lại đến và ở đó hồi lâu. 
Thoáng thấy chiếc xe màu vàng cứ lấp ló bên cửa văn phòng. Tôi ngước 
nhìn ra ngoài và thấy ánh mắt đó nhìn vào mình chằm chằm. Lần này hắn
không lùi xe lại hay  giả vờ nghe điện thoại nữa mà bạo gan gây sự chú ý 
của tôi hơn. Nhích xe lên hẳn để nhìn tôi thật rõ. Ngay cả khi tôi nhìn 
thẳng về phía hắn , hắn vẫn nhìn đăm đăm. Cám giác bất an đến từ lúc nào 
bắt đầu từ lúc cái người lạ đó đến, tim tôi đập loạn xạ. Một cảm giác sợ 
hãi thực sự. Tôi linh tính có điều chẳng lành, tại sao cái người lạ đó cứ 
nhìn chằm chằm mình như thế. Nếu hắn cần hỏi thăm gì sao ko hỏi. 
Không lên tiếng. Chỉ có ánh mắt cứ dán chặt về phía tôi. Tôi bức bối quá
khó thở khi có người lạ nhìn mình như vậy , tôi liền đứng phắt dậy lại gần 
cái bình nước giả bộ uống nước nhưng để xem động tĩnh nơi hắn. Qủa 
nhiên khi tôi vừa rời khỏi chỗ, ánh mắt lén quan sát hắn thì thấy hắn vẫn 
đang nhìn theo cử động của mình. Lần này tôi thấy nỗi sợ lớn hơn rồi. 
Tên này chắc chắn có vấn đề hắn ko hề biết ngại mà tránh ánh mắt đi 
vẫn cứ trơ lì mà nhìn tôi. Vừa sợ, nhưng lại vừa bực mình , tôi liền đi 
phắt ra cửa và buột miệng từ suy nghĩ trong đầu ra dõng dọc hỏi to. 
- Này anh , anh đang làm gì ở đây thế?Tôi đang mải nghĩ đến câu trả lời của hắn, và cố gắng để ko thể hiện sự 
bực tức quá lố mà buột miệng chửI, nhỡ chửi nhầm còn bị hắn bảo mình 
bị điên tưởng bở hay sao ai mà thèm nhìn. Đang nghĩ thế thì đột nhiên, 
từ miệng hắn buông ra một câu, làm tim tôi ngừng đập một giây:
-Anh muốn....ấ...zzyyy...
Lúc này tôi chỉ kịp nhìn thấy ánh mắt hắn đầy nước mắt, ánh mắt của một
kẻ van lơn ghê sợ....Theo quan tính ánh mắt tôi bao quát theo mắt hắn đi 
xuống phần dưới người hắn và hỡi ôi...
Một sự rùng mình ghê gớm, hắn đang khoe "của quý" của hắn trước mặt
tôi, 
 một giây đó tôi bị bất ngờ đến bàng hoàng, nhưng nhanh chóng bình
tĩnh 
 quay đi hướng khác và gay gắt đuổi hắn.
-Anh đi đi đừng làm phiền tôi.
Vừa nói tôi vừa kéo cửa đóng lại, hành động không quá nhanh đủ để 
nghe tiếng hắn thì thào:
- Anh ko làm gì em đâu...
KhÔng dám ngoái đầu lại, tôi đóng cửa xong thì lấy khóa lại, nhốt mình 
trong phòng. Người chưa hết hoàn hồn vì một gã trai lạ kinh tởm đến như 
vậy.
Tôi gục mặt xuống bàn cố che dấu bản thân mình. Một ngọn lửa rực cháy
trong lòng, kéo theo nỗi bàng hoàng sợ hãi và cả một chút thương hại cho
 cái gã yêu râu xanh ở ngoài kia . Tôi thầm nghĩ.
-Sao cuộc đời lại để hắn ta thành ra như thế. 
Rồi nhìn cái máy tính mà đay nghiến trong lòng:
- Ta ghét ngươi, công nghệ thông tin ư, ngươi là một phàn khiến cho 
những gã kia thành ra như thế.
-Trời ạ, có biết đâu có một ngày, mình lại được ai đó khoe hàng như thế 
này chứ.@-@
Ánh mắt của hắn ám ảnh tôi, ánh mắt đỏ rực ràn rụa nước như biểu thị
một sự đau đớn. Như thể những gì hắn làm lại một sự bắt buộc, như thể 
hắn ko cố ý như thế. Nhưng tôi kịp ngăn mình khỏi những biện minh đó. 
Bởi hành động và lời nói của hắn thật trái ngược. Nực cười làm sao. 
Miệng hắn thì bảo ko làm gì, còn hành động thì quá độc ác. Qúa nhẫn 
tâm khi phơi bày "sản phẩm" của mình cho người khác như vậy. Hắn đang
đối xử với tôi thật độc ác, vậy mà tôi còn cố tìm lời biện minh cho hắn. 
Tôi tự nực cười chính mình. Cố gắng ko để những ý nghĩ yếu đuối đó 
lấn át . Rõ ràng nước mắt của hắn thật giả tạo. Hắn đang khóc nhưng 
thật ra đang cười mỉa mai tôi. Và đang khoái trá với hành động vừa rồi. 
tÔi thoáng hình dung ra cái suy nghĩ của hắn lúc này , cái ánh mắt của hắn
như đang đo lên người tôi, thật kinh tởm, hắn đang lạc vào cái mê cung
của sự khoái cảm nào đó. Hắn chìm đắm trong những u mê bất tận về sự 
"tận hưởng" cái cảm giác thỏa mãn dục vọng của một con thú đội lốt 
người, hắn quá yếu đuối, hắn ko thể nào dừng lại cái suy nghĩ ấy, nó ám 
ảnh hắn, và hắn ko thể kiểm soát được hành vi của mình. Ôi trời toàn  bộ 
những thứ đọc được từ hai quyển sách bảo vệ bình an cuộc sống viết về 
tội phạm đã cho tôi cái sự tiếp cận đến những suy nghĩ của những tên như
hắn, và tôi có cảm giác ý muốn của mình đang cố thâm nhập vào cái đầu 
liệt não kia. Từ nước mắt giả tạo như van lơn, cầu xin của hắn, tôi hình 
dung lúc này hắn không khác gì một con chó đang thèm ăn. Càng nghĩ 
tôi vừa điên tiết với cái ý nghĩ muốn cải tạo con chó dại kia của mình vì 
sự thương cảm, một nửa suy nghĩ lại cố ngăn ý nghĩ điên rồ của mình. 
Hắn đang vui thì đúng hơn. Còn tôi sau những gì vừa chứng kiến ngoài 
sự kinh tởm bàng hoàng và những giọt nước mắt lan dài trên má vì cái gã 
bệnh hoạn kia ra thì chẳng việc gì mà phải ăn năn cho gã cả. Lòng tôi 
đang gào thét. Cảm xúc của tôi giẫm đạp lên nhau, tranh đấu lẫn nhau.
Tôi chỉ muốn nhảy dựng lên làm gì đó điên rồ. Nhưng tôi chẳng làm 
gì cả ngoài khóc lóc vì tội nghiệp cho cái gã khùng ngoài kia. 

Vậy mà tôi lại thuyết phục mình. 
Cuộc đời này còn biết bao nhiêu điều tươi đẹp, bao nhiêu nghĩa cử đẹp. 
Gương người tốt việc tốt mà tôi chưa được thấy, chắc chắn là phải chờ 
đợi để thấy những thứ tốt đẹp đó. Tôi cố gắng ko nhìn vào điểm xấu của 
hắn mà nhìn vào điều tốt đẹp trong mỗi con người....cho đến khi tan làm.
***
Để cuộc sống tiếp diễn..... 
****
Cái xấu và tốt vẫn đang tranh đấu trong con người tôi. Trên quãng 
đường về đến nhà bạn , tôi trở nên càng thận trọng hơn, như sợ ai đó 
theo sau mình. Con người ko có sức mạnh dễ bị cái xấu thôi miên 
và khi đó người ta rơi vào trạng thái hư thực, sợ hãi tất cả những gì 
giống giống tác nhân gây hại . Tôi hình thành nên phản xạ dò xét tất cả 
những gã trai lạ, ở bất cứ nơi đâu tôi đến. Sợ những ánh mắt dán lên người 
mình.Giờ thì tôi lại thấy xấu xí đôi khi lại có lợi đỡ bị dòm ngó. Mà thực 
tôi cũng ko hề nổi trội đến nỗi thu hút như thế, lại cũng ko ăn mặc sexy 
vậy mà cái gã bệnh hoạn kia không hiểu từ đâu xuất hiện.
                                    ****
Sang nhà bạn, nhìn thấy hai chú nhóc đang chơi đùa ngoài sân, bác gái 
đang chăm chút cho hai chú nhóc ăn. Tôi đứng chờ bạn mà vẫn bị ám ảnh.
Và rồi cố gắng quên đi những thứ ko đẹp nữa. Tôi nhìn hai bé trai chơi đùa.
Hai cậu bé sinh đôi rất giống nhau. Nhìn chúng thơ ngây súng sính trong 
bộ quần áo giống hệt nhau. Nét trẻ thơ tinh nghịch hồn nhiên, tôi thầm ước
ao cho hai bé mãi vô tư hồn nhiên, cầu cho hai em lớn lên trong sự che 
chở và dạy dỗ tuyệt vời của cha mẹ. Rồi những cậu bé ấy sẽ phát triển 
một cách bình thường khỏe mạnh, sau này lớn lên là những chàng trai thông
minh khỏe mạnh. Chợt tôi ước ao được nhìn thấy tất cả những chàng trai
cô gái trên thế gian này sẽ được như thế. Chúng sẽ phát triển bản thân được
khỏe mạnh và sẽ ko có ai lạc lõng hay lệch lạc trí não như cái gã thích 
khoe thân kia. Chợt nghĩa, hắn cũng là con người giống như bao người 
khác, chắc hắn cũng có một tuổi thơ, đã từng hồn nhiên nô đùa như hai 
đứa trẻ này. Nếu không tiếp cận với cái xấu, ko có sự mê hoặc của dục
vọng, thì ắt hẳn hắn sẽ là một chàng trai tốt. Hắn sẽ làm được nhiều việc 
giúp ích cho cộng đồng, và hơn hết hắn sẽ sống trong môi trường văn hóa
trong sạch. Hắn sẽ có một tinh thần khỏe mạnh. Và may mắn tôi còn có 
thể nhìn thấy hắn đang hạnh phúc trong tình yêu cùng với một cô gái nào
đó. Nhưng nếu tôi có được sức mạnh thay đổi thời gian có lẽ tôi sẽ giúp 
hắn thực hiện ước mơ đó. Cũng như giải thoát cho những lỗi lầm trong 
quá khứ của mọi người và giúp mình sống có ích hơn. Nhưng tôi ko có
sức mạnh nào cả, tôi chỉ là một con người trong vô vàn những con người 
khác. Tôi không thể ngăn mình ngày hôm đó đừng bước ra cửa để nhìn 
thấy điều ko mong muốn đó. Tất cả đã xảy ra, việc còn lại của tôi là chọn
lựa cách cư xử với mỗi một tình huống trong cuộc sống đó. Tôi phải cân 
nhắc mỗi bước đi và kể cả mỗi trạng thái cảm xúc của mình. Bởi con 
người rất dễ căm ghét cái xấu nhưng cũng dễ bị cái xấu thôi miên.
Tôi tự hỏi vì sao một chàng trai bề ngoài khỏe mạnh như hắn lại ko thể
kiểm soát bản thân khỏi con quỷ dục vọng trong người?
Nhưng nếu hắn có tri thức hắn sẽ làm được. 
Không có gì khác có thể giúp hắn ngoài chính hắn. 
Hắn phải biết bản chất của ý muốn dục vọng đó ko hề sai, bởi đã là con
người mang trong mình bản năng đó, nhưng bản năng đó chỉ là một phần 
duy nhất tồn tại trong tình yêu. Và bản năng đó cũng sẽ bị thúc đẩy
 bởi các yếu tố vô tình khác một khi đi sai hướng. Có thể hình dung nó là
một con quỷ háo sắc, con quỷ này có nhiệm vụ lây nhiễm tư tưởng lệch 
lạc về phía những người có ý tưởng nhen nhóm, chỉ cần sơ sẩy ko kiểm
soát con quỷ này sẽ thoát ra ngoài để mê hoặc tư tưởng của chính bạn 
nếu nó biết bạn yếu hơn nó. Cách duy nhất để tránh được con quỷ háo 
sắc đang nhăm nhe bạn là hãy cương quyết cam kết với chính mình. Vạch
ra kế hoạch chiến thắng con quỷ bằng cách xem mình là một dũng sỹ đang
trừ ma diệt ác, và muốn trừ được ác ma thì tâm nhất định phải sáng.
Kế hoạch rèn luyện tâm trí có thể kết hợp với việc rèn luyện thể lực và trí 
tuệ. Và cần nhất là niềm tin tốt đẹp vào cuộc sống.Bạn cũng cần tránh tiếp 
xúc với các yếu tố có thể làm nảy sinh ham muốn tình
dục như tạp chí và phim ảnh không lành mạnh.
Hãy nhớ tất cả 
chúng ta đều là con người. Đừng hắt hủi mình thì không ai
hắt hủi mình cả. Đừng biến dục vọng 
thành thứ tầm thường, bởi tất cả chúng ta là
những 
con người tuyệt vời. Chúng ta tuyệt vời bởi
não 
của mình chứ ko phải bản năng loài vật.Đừng khơi gợi bản năng loài vật trong ta để
thỏa mãn cảm giác trong chốc lát. BẠN SẼ CHIẾN 
THẮNG CON QUỶ HÁO SẮC BÊN TRONG 
MÌNH.

Tôi muốn nói điều này bởi hy vọng những ai đã và 
đang cảm nhận mình đang bệnh hoạn, còn một chút
phần người trong bạn thì hãy níu lấy, dũng cảm vượt
qua chính mình. Bạn là một phần của xã hội. 
Người nào còn có suy nghĩ thay đổi, bạn sẽ đọc 
được những gì tôi viết. Bởi chúng ta đều là con
người.




               ---------------------------------
 2/4 kẻ lạ mặt đó lại đến, lần này tôi cầm dao
ngày 25/5 lần này là 1 tên khác tôi hắt cho gã 1 gáo nước vào chỗ khoe của đấy!

Lan Phong viết
Zing Blog

0 nhận xét:

Đăng nhận xét