Ngộ
đạo
CÂU CHUYỆN THỨ NHẤT
Làm ở bar Thi gặp không biết bao hạng người, người khách nào
đến cũng hỏi cô 1 câu: Tại sao em chọn nghề này, người trẻ đẹp như em, đáng lẽ
nên làm ở văn phòng mới đúng. Thi Thi bịa ra 1 câu chuyện cảm động kể cho họ
nghe, vì cuộc sống đưa đẩy mà cô làm nghề này. Cho tới 1 ngày cô gặp 1 vị khách
rất đặc biệt, người đó không hỏi cô câu nào chỉ uống rượu, uống 1 lát thì say.
Cô ấy là 1 cô gái xinh đẹp. Nói rằng bạn trai cô ấy hay đưa khách hàng tới đây
uống rượu . Cô ấy muốn biết đây rốt cuộc là nơi như thế nào. Họ chuẩn bị kết
hôn thì lại chia tay . Cũng vì vậy khi đi làm cô ấy đắc tội với sếp và bị đuổi
việc. Khi mất đi tất cả cô ấy bắt đầu lo sợ. Không biết mình nên đi đâu. Không
biết mình muốn làm gì . Cô ấy đã hỏi Thi, cô nói xem tôi nên làm gì. Thi chỉ biết
an ủi cô ấy rồi nói đùa rằng chi bằng hãy đến bar làm. Dù sao cũng kiếm được
nhiều tiền. Cô ấy không nói gì ôm Thi khóc rất lâu . Sau đó cô ấy đã tìm được 1
công việc mới rồi 1 người yêu mới. Nhưng Thi không cảm thấy mừng cho họ, ngược
lại Thi thấy đáng thương cho cô gái kia. Vì cô ấy không biết thứ mình rốt cuộc
muốn làm là gì. Có 1 công việc nhàm chán, thậm chí tình yêu cũng vậy. Vì cô ấy
có 1 công việc mọi người cho là bình thường nên không có vấn đề gì rồi. Mọi người
đừng nên bị mê hoặc bởi sự tốt xấu của công việc. Chúng ta phải nhận ra dù làm
công việc gì nhưng không yêu nghề thì sự đáng thương là như nhau. Không phân biệt
là công việc sang hèn. Sự đáng thương lớn nhất là mơ hồ, không biết mình muốn
làm gì . Mọi người có biết vì sao mình làm công việc hiện tại hay không? Mọi
người chịu sống 1 cuộc sống mà người khác cho là tốt nhưng không phải bản thân
mình muốn ư? Thi nói mình không muốn sống như vậy nữa. Không phải đây là nghề
thấp hèn mà vì cô không muốn sống vô nghĩa như vậy cả đời. Nhưng cô chưa biết
mình nên làm gì …….Một thời gian sau Thi Thi trở thành má mì, cô tuyển chọn những
người đẹp và vũ trường làm việc như cô trước đây và lại bắt đầu một vòng xoay mới.
“Má
mì từng nói với Thi Thi: “công việc sẽ có những lúc không như ý, việc của các
cô là tự thay đổi mình để thích nghi với xã hội này, tìm được vị trí của mình mới
khẳng định được giá trị của mình” . Tiểu Vũ bạn đồng nghiệp với cô thì nói:phụ
nữ nên tìm cho mình 1 người đàn ông để dựa vào vì từ xưa đến nay đàn ông chinh
phục thế giới, phụ nữ chinh phục đàn ông là để chinh phục thế giới thôi. Cho đến
khi gặp 1 nhiếp ảnh gia mà Thi Thi cảm
thấy yêu nghiêm túc anh ấy nói : trước đây anh cũng ngưỡng mộ người khác. Nhưng
nhận thức rõ về 1 việc chỉ cần muốn làm là làm được thôi. Nhìn thấy cô gái làm
phục vụ bàn anh ấy nói trông cô ấy thật đáng thương , bởi cô ấy chưa hiểu bản
thân mình muốn gì. Kiếm tiền để sống nhưng sống không phải chỉ vì kiếm tiền.
Anh của ngày trước bỏ học cấp 2, sống lang bạt cùng mấy anh em, rồi khi đại ca
ngồi tù anh mới nhận ra mình không thể sống buông thả vô vị như thế mãi được. Một
lần tình cờ anh tiếp xúc với nhiếp ảnh rồi đam mê đến tận bây giờ, anh cảm thấy
làm việc gì mình thích thì làm rất dễ dàng. Thi cảm thấy ngưỡng mộ anh vì anh có
thể làm công việc mình thích còn cô thích đi du lịch, đi dạo nhưng chẳng thể
làm được. Vị khách quen, làm ở công ty nhà nước thì nói: trong xã hội này tiền
là quan trọng em phải có tiền thì mới nói tới tình yêu lý tưởng. Anh không muốn
làm công việc này. Mỗi ngày phải đi theo hầu hạ sếp, phải nhìn sắc mặt sếp để
mà sống chẳng được tự do chút nào. Nhưng anh đã tốt nghiệp, bố mẹ bỏ bao nhiêu
là công sức để tìm cho anh công việc này, bạn bè anh ai cũng ngưỡng mộ công việc
của anh. Bây giờ anh đi theo lãnh đạo, anh nghĩ khi nào anh trở thành lãnh đạo
, muốn vậy phải có thật nhiều tiền. Làm lãnh đạo rồi cái gì cũng có, lúc đó những
thằng nhân viên quèn sẽ phải hầu hạ cung phụng anh. Rồi tới khi đó chúng chẳng
hiểu gì cả, y như anh bây giờ vậy“
CÂU
CHUYỆN THỨ HAI
Loan , 1 cô giáo miền Bắc được chỉ định ra miền Nam dạy. Những năm
tháng đó, cô quen Hùng anh trai của bạn gái cùng phòng. Con nhà khá giả, bố mẹ
Hùng sắp xếp cho anh vượt biên để đổi đời. Hùng đã có vợ , nhưng khi gặp Loan
Hùng đã yêu cô, và nấn ná định không đi nữa. Bố mẹ anh tức giận ép anh đi bằng
được. Chuyến đi cuối cùng Hùng đã biệt tăm không để lại cho Loan lời nhắn nhủ
nào. Hè Loan về thăm nhà ở miền Bắc , cha mẹ muốn cô lấy chồng để yên bề gia
thất. Loan được Tuấn theo đuổi,2 gia đình quen biết từ lâu, Tuấn học ở nước
ngoài mới trở về Việt Nam, anh sắp chuyển ra miền Nam để làm kinh tế mới. Trước
khi kết thúc kì nghỉ hè về lại miền Nam dạy học, chị Loan tiễn cô ra đi, chị
Loan nói: không ai hạnh phúc được trọn vẹn nên chị phải chấp nhận sống với người
chồng bạc nhược vì con cái. Loan nói nếu rơi vào hoàn cảnh giống chị cô sẽ
không thể chấp nhận 1 người chồng nếu người đó không làm Loan kính trọng. Chừng
3 tháng sau Tuấn vào Nam đến tìm Loan, mối tình đó đến với Loan thật nhanh
chóng không chút trở ngại. Sau đó Loan kể cho Tuấn nghe mọi chuyện về mối tình
của cô với Hùng. Loan cảm thấy thanh thản như trút đi gánh nặng. Một thời gian
sau Loan đám cưới với Hùng. Loan xin thôi việc về thành phố sống với chồng. Cô
ở nhà không phải làm gì khác ngoài chơi với chó Bông Nhật Bản, Tuấn trở thành
giám đốc ở một công ty lớn. Tuấn không bao giờ nói với vợ những việc ở cơ quan
mình, mỗi lần Loan hỏi anh đều trả lời : “em là cô giáo biết gì về chuyện kinh
tế.” Từ đó cô ko quan tâm đến chuyện của anh nữa. Hai vợ chồng trở thành 2 thế
giới cách biệt”. Tuấn hay đi sớm về muộn tất bật với công việc bên cạnh cô thư
kí xinh đẹp, anh không có thời gian đưa vợ đi xem phim, nghe hát. . Thời gian
sau Loan xin dạy học lại. Hùng trở về , giờ là một nhân viên cty đối tác của
Tuấn. Vợ Hùng đã chết khi đi vượt biển. Hùng viết thư hỏi thăm Loan . Loan
không trách cứ Hùng. Sau khi công ty hai bên ký hợp đồng, đưa người đi nhập
cảnh nước ngoài. Tuấn mời Hùng tới nhà dùng bữa cơm thân mật. Tuấn cho biết sẽ
đưa vợ đi nhập cảnh trong chuyến đi này. Cô thư kí tới gặp Loan nói giám đốc
Tuấn hứa cho cô đi chuyến đi lần này nhưng kí xong hợp đồng Tuấn không đưa đi
trong khi thư kí đã phải gửi gắm thân mình cho đối tác để có hợp đồng. Hôm sau
thấy Tuấn và cô thư kí lên xe rồi đi. Loan ở lại. Loan buồn bã. Loan trở về quê
hương thăm mẹ và ở lại dạy học đó luôn. Đoạn cô dạy học có bài ca dao.
“Trèo lên cây khế nửa ngày
Ai làm chua xót lòng này, khế ơi”
Có 2 luồng ý kiến cho rằng : 2 câu ca dao nói lên tâm trạng thất vọng
của người con gái về người yêu của mình. Luồng ý kiến khác cho rằng người yêu
không ruồng bỏ cô gái ấy mà chính cô gái ấy từ bỏ người mà mình đã yêu. Loan
nhận xét: qua phân tích của các em đều đúng, cái hay của ca dao Việt Nam người
ta có thể hiểu nó theo cách riêng của mỗi người. Cô gái trèo lên cây khế ngẩn
ngơ đến nửa ngày mà chưa biết mình đi đâu về đâu…
CÂU CHUYỆN THỨ 3: TRÙM CỎ
Chủ nhật 2 chị em sinh đôi cùng nhau đi bơi cùng bạn. Sau khi bơi
chúng tôi ăn hàng rồi vào rạp xem phim. Trời giông to gió lớn, quật chiếc dream
tơi tả. Hai chị em tôi ướt sũng khi vào đến rạp. Cô em được tặng 2 vé xem phim,
rủ tôi mua thêm 1 vé nữa cho đủ cả 3 cùng vào xem. Em gái ngồi cùng bạn, còn
tôi ngồi 1 mình bên cạnh 1 cặp đôi còn khá trẻ. Màn đêm trọng rạp đen đặc. Tôi
không thấy bất cứ thứ gì khác, ngoài cái màn hình rộng lớn trước mặt. Cảm giác đôi
trai gái cạnh bên quấn quýt, vui vẻ. Tôi nở 1 nụ cười tươi, cảm nhận bản thân
mình ngay lúc này đây thật thoải mái tự do. Một cảm giác độc lập mãn nguyện.
Câu chuyện trên màn hình bắt đầu. Mộc Lâm con nhà nghèo ở vùng tây nguyên hẻo
lánh, anh có 1 trang trại trồng cỏ lớn nhất vùng. Ông nội Mộc Lâm là Trùm cỏ
nổi tiếng, ông đã tìm ra rất nhiều loại cỏ có ích cho dân trong vùng. Mộc Lâm
không thích nghề của gia đình. Anh quyết tâm theo đuổi đam mê làm ca sĩ. Để làm
điều đó, Mộc Lâm bán đất, bán vườn chỉ chừa lại căn nhà cho mẹ anh ở. Mẹ Mộc Lâm
nhất quyết không đi đâu ở lại giữ nhà, giữ cửa. Bé Ngô Đồng hung hãn, dữ dặn,
tuy là con gái được nhận nuôi nhưng tính tình như con trai, ấy vậy mà biết giúp
mẹ Mộc Lâm quán xuyến chuyện nhà cửa và quen sống với thảo nguyên xanh với cảnh
vật nên thơ hùng vĩ. Mộc Lâm từ giã mẹ và Ngô Đồng lên Sài Gòn mà anh không
biết cái bẫy đã trực giăng sẵn. Người mua đất của Mộc Lâm là 1 người đàn bà
giàu có với 2 trợ lí đắc lực, lúc nào cũng đi theo hầu hạ, ăn mặc dị hợm, luôn
gây hài hước, cùng với con chim lông vũ trắng đẹp tuyệt. Người đàn bà âm mưu
sau khi mua đất sẽ biến nơi này thành 1 nơi xinh đẹp, và nghĩ cách cướp số tiền
của Mộc Lâm để anh ta mất tất cả. Bà ta thể hiện là 1 con người hám tiền, không
từ thủ đoạn nào. Tôi tự hỏi người đàn bà này giàu có như vậy tiền nhiều không
kể xiết hà cớ gì bà ta phải bỏ công bỏ sức cướp lại số tiền đó để làm cho Mộc
Lâm mất hết tất cả để làm gì. Bà ta muốn bòn rút cạn kiệt thật ư. Đằng sau đó
là gì, liệu Mộc Lâm có thực hiện được mơ ước làm ca sĩ hay không. Viễn cảnh mà tôi
nhìn thấy có thể là anh ấy sẽ được ai đó giúp đỡ, sau đó thì trở thành ca sĩ
nổi tiếng và rồi vụt sáng như một ngôi sao. Nhưng câu chuyện là đúng như vậy có
người giúp anh. Mộc Lâm dùng 1 nửa số tiền bán đất để ở khách sạn, học nhạc,
rồi anh bị cướp không còn tiền chi tiêu. Anh lang bạt khắp nơi lại gặp cái gã
trông như ăn mày ở hồ con rùa. Gã dẫn anh về hang ổ của gã. Với những anh chàng
cái bang râu ria bặm trợn. Một gã lùn còn nói chậm, làm chậm, thích đu dây, hít
cái thứ mà hắn gọi là cỏ, để hắn bay bổng lên chín tầng mây. Hắn rủ Mộc Lâm hít
các thứ ấy để tận hưởng cảm giác bay lên tan biến. Và Lâm đã thấy mình lơ lửng
rồi đáp xuống ở 1 sân khấu hoành tráng, vây quanh là các cô gái sexy, hát múa
phụ họa, uốn éo cuồng nhiệt. Lâm hát hết
mình, nhảy hết mình . Cảm giác lâng lâng chưa từng có. Sau khi tỉnh dậy Lâm
thấy mình vẫn đang ngồi trên sô pha, hà hơi thuốc đã tắt. Anh lại lên kế hoạch
tập dợt, quay MV tung lên youtube. Một bầu sô xem xong clip thấy clip có hàng
ngàn lượt like và share. Vị này phấn khởi lập tức đến mời Lâm về đào tạo làm ca
sĩ. Cho học nhạc, nhảy vũ đạo. Và cuối cùng hát theo bài hát đã được dựng sẵn
mặc dù Lâm nói có khả năng sáng tác. Nhưng để chiều ông chủ chẳng còn cách nào
nghe theo vị bầu sô từ bỏ ca khúc mình sáng tác để hát 1 bài khác. Khi ra album
họp báo. Cánh phóng viên hỏi tới tấp, chất vấn anh đây là bài đạo nhạc của ca sĩ
Vy Oanh. Bầu sô kéo Mộc Lâm về rồi từ đấy không có lăng xê gì nữa, nói mọi thứ
chấm hết, đường ai nấy đi. Lúc này Mộc Lâm mới té ngửa mình chỉ là con rối bị
người ta điều khiển. Mất tất cả Mộc Lâm trở về ngôi nhà hoang của mấy anh em
lang bạt thì bắt gặp cảnh họ bị công an giải về phường. Đằng xa thấp thoáng xe
của người đàn bà đó. Bà ta cùng các trợ lí vô cùng đắc ý. Khi Mộc Lâm trở về
anh đã ngất đi nhiều ngày. Lúc đó anh thấy cảnh con bé Ngô Đồng lấy nhà của
anh, đuổi anh ra khỏi nhà, rồi nó còn đốt nhà anh. Anh chỉ biết gào khóc, uất
ức. Vừa khóc vừa hối hận nói mình đã tin lầm người, chửi con bé ăn cháo đá bát.
Nói anh có lỗi với ông nội, cứ thế mà gào khóc quỳ trước căn nhà cháy. Khi tỉnh
dậy hóa ra chỉ là giấc mơ anh chạy ra nhìn thấy người đàn bà kia, đang cười cợt,
anh quỳ xuống van xin bà chuộc lại miếng đất dù có phải làm trâu làm bò cho bà
suốt đời cũng cam chịu. Bà ta thôi cười rồi cầm cái roi quật mấy nhát lên người
Mộc Lâm. Bà nói roi này tôi thay ông nội anh đánh cho người cháu bất hiếu như
anh tỉnh lại, roi này tôi thay má anh đánh, còn roi này là tôi đánh thay cho ba
anh vì đã đẻ ra thằng con bất hiếu, dám bán đất bán nhà để chạy theo ảo vọng. (Bà
ta nói tiếp: “anh có biết tại sao tôi mua miếng đất này không , là vì tôi muốn
thay ba anh dạy cho người con như anh 1 bài học, tôi đã biến mảnh đất nảy thành
1 nơi xinh đẹp, để ba anh dưới chín suối mỉm cười nhắm mắt. Mẹ con anh có còn
nhớ cách đây 9 năm khi 2 mẹ con lên thăm ba anh ở Sài Gòn không, lúc đó 2 người
đã nhìn thấy ba anh ở trên giường cùng với người đàn ông khác…Anh có biết người
đàn ông đó là ai không, đó chính là tôi, là tôi…Tôi chính là người yêu của ba
anh…Tôi đã hứa sẽ yêu thương và giúp đỡ mẹ con anh thay ba anh khi ông ấy mất,
còn Ngô Đồng là con nuôi của tôi, tôi đã gửi nó xuống nhà anh lúc nó 6 tuổi để
nó thay tôi giám sát quan tâm anh và chăm sóc cho mẹ anh. Chúng tôi chưa từng
lấy cái gì của nhà anh cả. Ngược lại anh hãy xem lại bản thân mình , anh đã cho
mẹ anh, ba anh và ông nội anh được cái gì chưa hay chỉ là những mộng tưởng xa
rời thực tế để rồi nhà cửa tan hoang..) Mộc Lâm nấc nghẹn không ngờ mọi thứ lại
thành ra như vậy….Anh vô cùng ân hận những việc làm sai trái của mình. Kết thúc
câu chuyện Mộc Lâm trở về với nhà cửa , ruộng vườn và trở lại cánh đồng cỏ nhà
mình để phát triển nó như ước nguyện của ông nội, từ nay thôi ảo tưởng viễn
vông. Cả hội trường sầm sì, ngạc nhiên, những giọt nước mắt lăn trên má. Đâu đó
lời nói chê bai :câu chuyện nhảm nhí, sàm … Tôi cảm thấy câu chuyện hơi vô lí,
trên đời này có thực có 1 người yêu đồng giới có thể yêu cả vợ con của người
tình như người đàn bà này sao, hay chỉ là ao ước viễn hoặc của người viết kịch
bản. Còn cái người con trai kia, anh ta đẹp trai, ngoài ước mơ làm ca sĩ anh
còn tài năng gì mà có thể khiến cho mẹ anh phải mặc anh muốn làm gì thì làm,
rồi thì biết bao nhiêu người xúm vô dạy cho anh bài học. Để rồi người con trai
ấy nên người. Họ bỏ thời gian công sức để dạy dỗ anh. Còn anh đã học được 1 bài
học lớn mới trưởng thành. Người con trai đó không tự dưng nên người cũng không
tự dưng có cốt cách anh hùng, khí phách mà tất cả đều do những người phụ nữ bên
cạnh dạy cho anh ta. Có lẽ anh ta thật may mắn hơn nhiều người vì anh ta không
phải nhận quả báo, không phải đến hết đời mới nhận ra sai lầm của mình mà anh
đã sớm sa ngã để mà nhận ra bài học sớm hơn. Các bạn trẻ như tôi có lẽ sẽ thất
vọng bởi vì bộ phim đã bót chết ước mơ được bay cao, bay xa của chúng tôi, bộ
phim không cổ vũ cho những ước mơ xa rời thực tế. Kết thúc ở bộ phim người ta
không thể tiếp tục mơ mà phải quay về với nơi cha mẹ đặt mình phải ở , với ước
nguyện của người lớn, và chúng ta thay người khác sống để thực hiện ước nguyện
đó, vậy còn giấc mơ của chúng ta … Ảo mộng đó phải đánh đổi quá lớn chúng ta
không đủ lực để làm, không đủ ý chí để phấn đấu và buộc quay về với cái nôi của
mình. Chúng ta không có quyền sống với đam mê của mình chỉ vì người khác nói đó
không phải là cuộc sống thích hợp cho chúng ta. Nhưng đâu đó câu chuyện này đã
khai thác rất chân thực cảm xúc của người xem , khiến người ta phải cười cùng
nhân vật với các cảnh hài hước, phải khóc cùng nhân vật khi họ cô đơn, tuyệt
vọng. Đó là cảm xúc thật của con người. Bộ phim dạy cho chúng ta biết trân
trọng tất đất đất vàng , và những giá trị truyền thống của ông cha . Đó chính
là đạo lí làm người. Tàn nhẫn mới chính là thực tế.
…….…………………………
Tôi đang ngồi trong lớp
học . Mỗi tuần chỉ có 1 buổi học môn này. Thầy giáo nói rất hay, thầy thường
liên hệ thực tế. Khiến cho chúng tôi say sưa nghe, nghe đến đâu gật gù đến đó.
Cảm thấy mỗi lời thầy nói ra đều là chân lý. Chúng tôi không mảy may nghi ngờ ,
chất vấn hay đặt câu hỏi. Thầy dừng lại rồi nói : “Này các em hãy tập cho mình
thói quen tò mò về tất cả mọi thứ, chỉ có tò mò các em mới có lòng dũng cảm
khai thác mọi thứ và tìm thấy cái nào phù hợp với mình”. Thầy kể về những tấm
gương giàu có, thành đạt, những người có tư duy mới. Họ sẵn sàng làm tất cả mọi
thứ để đạt được mục tiêu. Trong cuộc đời bất biến này không có gì là tuyệt đối.
Cái chân lí rốt cuộc mà thầy muốn truyền đạt với chúng tôi đó là : “trên đời
này không có cái gì là giá trị thực cả, vì mọi thứ đều biến đổi không ngừng. Đó
là quy luật rồi nhưng vì sao người ta đau khổ. Bởi vì họ không chịu chấp nhận sự
thật hiển nhiên này họ cứ cố gắng đi tìm cái mà họ gọi là giá trị thực.” Thế
tôi hỏi cái em trên đời này tình yêu có thật không? Sẽ có em nói có thật. Có em
nói không. Câu trả lời của thầy chả có gì là thật cả. Bởi vì sao.. Suốt ngày
người ta cứ tung hô, mơ tưởng một tình yêu đẹp một mái nhà tranh 2 quả tim
vàng. Mấy người đó cho là tình yêu không tính toán mới là tình yêu chân thật.
Nghe thì có vẻ hợp lí nhưng các em thử nghĩ nếu cái em yêu một người và lấy người
mình yêu về nhà, 2 vợ chồng hạnh phúc không. Ở trường khoa học xã hội nhân văn
bạn tôi có làm đề tài nghiên cứu về vấn đề này. Thống kê thành 2 loại người. Dạng
thứ nhất yêu là cưới, dạng thứ 2 yêu có tính toán. Kết quả thông kê có đến 35 %
các cặp yêu là cưới li hôn sau 10 năm đầu chung sống, và chỉ có 10 – 11 % các cặp
yêu có tính toán li hôn. Chính vì chúng ta không tính đến việc khổ sai , rồi
cơm áo gạo tiền thì chúng ta lấy nhau chúng ta nhức đầu, không vượt qua được
khó khăn để giữ tình yêu thì li hôn cũng là hợp lý thôi. Tình yêu phải toan
tính và càng toan tính thì càng bền lâu, bởi vì chúng ta phải cân đo cuộc sống,
xem xét người sống cùng chúng ta vì chúng ta còn phải duy trì cái gia đình này.
Chúng ta có những xung đột với nhau về quan niệm sống. Chúng ta không tính thì
làm sao bền. Thậm chí 1 túp lều tranh 2 quả tim vàng thì túp lều tranh cũng phải
mặt tiền Đồng Khởi, 2 quả tim vàng nặng 2 tỉ, sống với nhau quá tốt. Cuộc sống
của chúng ta là sự qua lại. Mọi sự vật hiện tượng tồn tại trên cuộc đời này đều
có lí của nó. Nếu không có lí thì nó không thể tồn tại. Cuộc sống phải có toan
tính, Mọi thứ đều có 2 chiều….Muốn đạt được cái gì thì phải đầu tư. Tình yêu,
hôn nhân, cuộc sống tất cả đều phải hy sinh cái này để có được cái khác. Nhưng
một khi đã chọn hy sinh tức là ta chọn sẽ mất cái đó. Vậy nên nếu là người đầu
tư chuyên nghiệp chúng ta phải quan tâm xác suất rủi ro, tức là mức độ chịu đựng
của chúng ta. Nếu không muốn bị sốc và sụp đổ không đứng dậy được. Có thể nói
cho đến ngày hôm nay tôi mới học được rằng hóa ra tài chính hay những thứ lí luận
ta cho là khô khan đó nó có liên hệ đến cuộc sống rất rõ rệt và thực tế như vậy
nhưng vì ta luôn đánh giá sai nó cho nên không hiểu được cái thật của nó đến
như vậy.
Tôi cảm thấy như mình bị mất đi, và tan biến. Trước 1 kiến
thức và kinh nghiệm đồ sộ đó tôi chả là cái gì cả, 1 hạt bụi nhỏ lu mờ, tôi ước
gì mình có được kiến thức đó, kinh nghiệm đó sớm hơn để không phải mất đến 5
năm trời ngẩn ngơ như vậy. Nhưng cái mà chúng ta mới thấy chỉ là lớp màn sương
mờ ảo còn sau đó kinh nghiệm hay kiến thức là do chúng ta tích lũy. Tôi đã thất
vọng về chính mình. Thế giới của tôi quá chật chội so với bầu trời hiểu biết của
người thầy. Có 1 điều gì đó nuối tiếc. Tiếc cho những tháng ngày mơ hồ, lầm
lũi. Khi chúng ta còn trẻ chúng ta dường như quay cuồng với ước mơ. Mặc dù có
thể nhìn thấy nó ở trước mặt nhưng không thể với tới. Chúng ta cũng không thể
chấp nhận được sự thật rằng mình kém cỏi đến thế, xa cách đến thế. Tôi thấy
mình ở trong cánh cửa sắt cố gắng cựa quậy, muốn ra khỏi đó nhưng không tài nào
ra được. Tôi bước lặng lẽ phía sau thầy khi ông đang nghe điện thoại, muốn cất
tiếng nhưng lại dừng lại vì có lí do để biện minh cho sự bận rộn để không biết
mở lời như thế nào. Viễn cảnh tươi đẹp đó cứ ẩn hiện trước mắt tôi…Hình ảnh đám
đông chộn rộn, những câu nói quyết đoán, những cái bắt tay chuyên nghiệp…thấp
thoáng.
-------------------------------------------
Tất
cả các nhân vật trong câu chuyện đều có 1 điểm chung. Hoặc không dám quyết liệt
cho số phận hoặc lựa chọn theo con đường của mình mà thất bại. Đến cuối cùng họ
đều tự hỏi chính mình vậy điều mình muốn làm trong cuộc đời này là gì. Tạm thời
chưa có câu trả lời, họ làm đại một công việc nào đó, lấy đại một người chồng, học
đại một ngành học, chọn đại một cuộc sống mà người khác cho là tốt. Đó là khi
người ta không dám đương đầu với cuộc sống mà chấp nhận để cuộc sống tự quyết
định mình. Nhưng cuộc đời có cho chúng ta đóng lại vai diễn này lần thứ hai….Nếu
không nhanh chân, không quyết liệt thì số phận sẽ chọn bạn.
Hằng
ngày hằng giờ biết bao nhiêu sự kiện xảy ra. Người đang ở đó, tựa như chỉ mới
vừa hôm qua ta còn thấy mặt nhưng hôm nay lại nghe tin họ sắp rời xa….