Một ngày bình yên....
Tiếng điện thoại reo, chưa được một phút bàn tay tôi đã nhấc nó lên theo một phản xạ quen, âm thanh quen thuộc bên đầu dây bên kia vang lên. Như thường lệ, tôi lại dạ vâng, gật đầu, tỏ ra đồng ý, ngoan ngoãn, cốt chỉ để đầu dây bên kia an tâm gác máy. Chưa đầy 3 phút đầu dây gác máy.
Gương mặt tôi trở nên nhẹ nhõm đến lạ thường, có vẻ như trong lòng đã tạm an tâm, hnay cái đt này đó reo được một lần rồi. Tôi ngẩn ngơ một phút. Mình có hạnh phúc quá không nhỉ. Mama có trách mình không, mama bận bịu đến mấy, hằng ngày vẫn dành vài phút để nghĩ đến mình, điện để hỏi thăm, dù biết rõ câu trả lời, mama vẫn gọi, ôi thể nào em gái tôi phát làm bộ như ghen tỵ, bắt chước cái điệu bộ của một người mẹ, nào là con gái cưng của mẹ mà mẹ phải quan tâm chứ!!! lại cười khúc khích!"
Con bé này làm tôi phát điên với trò đùa quái đản của nó, nó lấy làm thích thú khi nhìn bộ dạng không bằng lòng của chị nó hay sao ấy, lúc nào cũng gãi ngứa bằng mấy câu trách yêu, nghe nổi cả da gà.Chả phải nó ghe tỵ gì, vì mẹ vẫn quan tâm nó đều đặn, nhưng nó còn khó chịu cái sự quan tâm đó của mẹ hơn cả tôi, thậm chí nó tắt máy, và luôn trong tình trạng treo ở nhà, hoặc không thèm nghe điện, mặc cho chị nó trố mắt nhìn ngạc nhiên với cách cư xử như vậy.Thấy nó vậy tôi lại bảo nó sao không nói vài câu mát dạ mát lòng cho mama vui, con bé này biết cái tính cà rầm của mẹ nhưng vẫn không ép mình giả bộ làm hài lòng mẹ được, hình như đối với nó điều đó là một sự giả dối ghê gớm. Phải cả tôi cũng biết vậy, có những việc mình làm sai, mình không đúng nhưng vẫn không tự tin để nhận lỗi, căn bản là không thể đối mặt với ai, nhất là người thân yêu nhất đã luôn tin tưởng mình. Sao tôi có thể "ba phải" thế nhỉ, thà làm một đứa xấu xa thì xấu hẳn đi, còn tốt thì tốt hẳn đi đằng này cứ dở dở ương ương, để rồi tự ngập chìm trong đống tội lỗi, áy náy trong những băn khoăn vì lo sợ.Chiều thứ 7, có tiếng ầm ầm ở cầu thang, thì ra cậu bé con nhà cô bạn của mẹ và thầy giáo của cậu ta đến dạy ở nhà tôi. Dù tò mò cách mấy tôi cũng ngăn mình khỏi tới lui nhìn trộm họ. Vậy mà vẫn thắc mắc, trông họ ra sao, như thế nào, người lạ, nên họ đi nhẹ nhàng, và kín tiếng, như để cố ý không muốn làm phiền chủ nhà. Tối đến cha chờ đợi hai người khách lạ, ông không chịu ăn gì vì sợ thất lễ với khách, nhưng ông dặn tôi hãy ăn trước, chả làm cách nào được, tôi nói với papa mời họ xuống ăn luôn, cha không biết giờ nào họ dạy và học xong nên ko muốn làm phiền. Lại lần nữa papa suýt bực mình khi tôi tỏ ý kiến và có dấu hiệu làm trái ý, thấy papa nghiêm túc ko đùa như mọi khi nên tôi cũng mặc bắt đầu hành trình một mình, và tự an ủi bản thân rằng " có lẽ cuộc sống ở thành phố là vậy, không ai đợi ai, bữa cơm gia đình khó khăn để ngồi chung mâm cơm vì mỗi người làm việc mỗi giờ cũng không trách được". chắc cha tôi cũng hay tự an ủi mình như thế. Ông chỉ nói đùa, bốn cha con ăn bốn mâm cơm, dù câu nói ấy không đơn thuần là đùa, sự thật là bữa cơm gia đình có đầy đủ mọi thành viên trong nhà là việc rất hiếm khi. Tôi cảm thấy như bản thân mình cũng là một phần phá vỡ bữa cơm gia đình ấy, bởi ngày càng lôi mình vào những việc ko tên, đâu khi là lì lợm, mải miết với việc của mình, một chút vì học hành, chút khác vì có việc ra ngoài đột xấu. Và rồi hai đứa cũng thế, ai cũng có lí do để luôn vắng mặt. Nhưng hôm nay khi có hai người khách lạ, họ lại tỏ ra khép nép e dè như thế khiến tôi cứ say sưa nghĩ mãi về lỗi lầm của mình, và đang nghĩ xem có cách nào khác thay đổi. Miếng cơm không ăn nổi, cứ thế mà nuốt từng hạt một. Đột nhiên cánh cửa cổng mở, một người phụ nữ bước vào, bà mặc sơ mi trắng, trông xa xa rất giống mẹ. tÔI thầm thốt lên" không thể nào , mẹ mới gọi điện lúc sáng cho mình mà, làm sao mẹ về lúc này được, mình hoa mắt rồi chăng." Tôi bước ra cửa tiến lại gần người phụ nữ đó để nhìn rõ hơn. Ồ không thể tin nổi bà cất tiếng nói, đó đúng là mẹ, là mẹ thật rồi. Một cảm giác kì lạ lâng lên trong người, tôi tự hỏi mẹ làm gì ở đây. Cứ lẽo đẽo sau lưng hỏi han mẹ, mẹ nói đi tập huấn ở tỉnh, nhưng hnay là ngày nghỉ, tập huấn xong mẹ xuống liền vì cô C bạn mẹ gọi , biết con cô C hôm nay xuống nhà mình mượn chỗ học với thầy. Cũng rất lâu mẹ ko gặp cô ấy, và còn một lí do nữa, mẹ không nói nhưng tôi luôn biết cuối tuần mẹ muốn về nhà. ý nghĩ mẹ luôn nhớ đến gia đình mình làm tôi thấy xúc động, thương mẹ vô cùng. Mẹ ở cái tuổi ngũ tuần rồi, vậy mà vẫn đi đi về về như một người phụ nữ trẻ chăm con. Hình như thời gian không có nghĩa lí gì với mẹ, dù ở thời nào mẹ vẫn là mẹ. Vẫn dõi theo chúng tôi.Tôi tự thấy mình nợ mẹ quá nhiều. Dù là tình thương đi nữa, là trách nhiệm đi nữa, điều đó vẫn xuất phát từ một tình yêu thương vô bờ bến. Có khi tôi thấy bực mình , giận dữ thay cho sự thương yêu quá mức của mẹ, sao lại yêu thương đến như thế nhỉ, mẹ có quyền thả lỏng mình, có quyền được tự do, có quyền mưu cầu những danh vọng khác, hay làm điều mẹ muốn, thà mẹ làm cho chúng tôi ít đi, làm cho mẹ bớt đi, thì tôi đỡ cảm thấy tội lỗi, đằng này mẹ lại dành tất cả cho chúng tôi. Điều đó luôn khiến tôi cảm thấy chính mình đã lấy đi cuộc đời mẹ...Mẹ tôi là một phụ nữ tài giỏi, Đã hơn mười năm nay một mình mẹ đi làm để nuôi gia đình. Tôi tự hỏi nếu ko quá vì gia đình, có thể mẹ sẽ làm được nhiều việc lớn lao hơn. Nhưng tại sao, mẹ thà hy sinh tất cả, suốt cuộc đời không cần một ước mơ cao xa, một địa vị vững chắc hay danh vọng tiền tài nào khác, mà chỉ là gia đình, gia đình thôi. Hai từ ấy lớn lao đến thế sao, không chỉ mẹ rất nhiều phụ nữ khác hy sinh toàn bộ ước mơ , sở thích khác của mình chỉ để lại một ước mơ duy nhất là xây dựng một gia đình hạnh phúc. Tại sao lại như vậy???Tôi còn có cảm giác mẹ định giành cuộc đời còn lại nữa để lo hết tất cả cho tôi nếu như tôi không phản đối. Nhưng không xã hội này cùng với môi trường, làm sao chấp nhận một đứa con chỉ biết ăn bám bố mẹ mãi chứ. Không ai cho phép một thanh niên như thế, dù là có lương tâm của anh ta cũng sẽ không bằng lòng.Chính vì như vậy tôi đã cố vùng vẫy ra khỏi sự bảo bọc đó, đôi lúc cả biến thành một người khác, không phải là mình ở nhà nữa, đó là vì cái lí do ra ngoài sẽ khác.Nhưng trong mắt bố mẹ chị em chúng tôi luôn là các cô bé , cậu bé, bé bỏng, thơ ngây, và dễ dại dột một khi không có bố mẹ ở bên. Em trai tôi đã cố trở nên hư hỏng. Nó vũng vậy và rồi dẫm đạp lên sự bao bọc đó, và thể hiện mình là một con người không sợ bất cứ ai, ngược lại tất cả mọi người sẽ phải sợ nó. Cái thân hình ngày nào của một cậu bé gầy gò, luôn phải chịu những đòn roi của cha với lí do ép vào khuôn khổ, hay vì những gì ông không hài lòng, còn giờ đây ư, em trai nói, " ông ấy không làm gì được nó, giờ nó to lớn rồi" Em trai tôi luôn làm cho mọi người trong nhà thót tim mỗi lần không thấy nó ở nhà, hay những lần nó giận cha bỏ cơm. Mỗi lần nó ở ngoài đường không về nhà. Nỗi cô đơn tràn ngập cậu thanh niên ấy. Nó không muốn nhìn thấy căn nhà lạnh lẽo đó. Nó cần tìm ai đó tâm sự, chia sẻ nhưng tuyệt nhiên nó không tìm thấy ai trong gia đình mình đủ sức thuyết phục để nó tâm sự. Cậu em ấy đã suýt đi vào con đường của một đứa con hết thuốc chữa, thậm chí tôi cảm giác mình sắp mất một đứa em mãi mãi. Những cám dỗ của cuộc sống đô thi lôi kéo em vào những trò chơi lí thú, những cậu con trai bảnh bao, biết chải chuốc, biết thể hiện sự nam tính trước bạn gái.
Gương mặt tôi trở nên nhẹ nhõm đến lạ thường, có vẻ như trong lòng đã tạm an tâm, hnay cái đt này đó reo được một lần rồi. Tôi ngẩn ngơ một phút. Mình có hạnh phúc quá không nhỉ. Mama có trách mình không, mama bận bịu đến mấy, hằng ngày vẫn dành vài phút để nghĩ đến mình, điện để hỏi thăm, dù biết rõ câu trả lời, mama vẫn gọi, ôi thể nào em gái tôi phát làm bộ như ghen tỵ, bắt chước cái điệu bộ của một người mẹ, nào là con gái cưng của mẹ mà mẹ phải quan tâm chứ!!! lại cười khúc khích!"
Con bé này làm tôi phát điên với trò đùa quái đản của nó, nó lấy làm thích thú khi nhìn bộ dạng không bằng lòng của chị nó hay sao ấy, lúc nào cũng gãi ngứa bằng mấy câu trách yêu, nghe nổi cả da gà.Chả phải nó ghe tỵ gì, vì mẹ vẫn quan tâm nó đều đặn, nhưng nó còn khó chịu cái sự quan tâm đó của mẹ hơn cả tôi, thậm chí nó tắt máy, và luôn trong tình trạng treo ở nhà, hoặc không thèm nghe điện, mặc cho chị nó trố mắt nhìn ngạc nhiên với cách cư xử như vậy.Thấy nó vậy tôi lại bảo nó sao không nói vài câu mát dạ mát lòng cho mama vui, con bé này biết cái tính cà rầm của mẹ nhưng vẫn không ép mình giả bộ làm hài lòng mẹ được, hình như đối với nó điều đó là một sự giả dối ghê gớm. Phải cả tôi cũng biết vậy, có những việc mình làm sai, mình không đúng nhưng vẫn không tự tin để nhận lỗi, căn bản là không thể đối mặt với ai, nhất là người thân yêu nhất đã luôn tin tưởng mình. Sao tôi có thể "ba phải" thế nhỉ, thà làm một đứa xấu xa thì xấu hẳn đi, còn tốt thì tốt hẳn đi đằng này cứ dở dở ương ương, để rồi tự ngập chìm trong đống tội lỗi, áy náy trong những băn khoăn vì lo sợ.Chiều thứ 7, có tiếng ầm ầm ở cầu thang, thì ra cậu bé con nhà cô bạn của mẹ và thầy giáo của cậu ta đến dạy ở nhà tôi. Dù tò mò cách mấy tôi cũng ngăn mình khỏi tới lui nhìn trộm họ. Vậy mà vẫn thắc mắc, trông họ ra sao, như thế nào, người lạ, nên họ đi nhẹ nhàng, và kín tiếng, như để cố ý không muốn làm phiền chủ nhà. Tối đến cha chờ đợi hai người khách lạ, ông không chịu ăn gì vì sợ thất lễ với khách, nhưng ông dặn tôi hãy ăn trước, chả làm cách nào được, tôi nói với papa mời họ xuống ăn luôn, cha không biết giờ nào họ dạy và học xong nên ko muốn làm phiền. Lại lần nữa papa suýt bực mình khi tôi tỏ ý kiến và có dấu hiệu làm trái ý, thấy papa nghiêm túc ko đùa như mọi khi nên tôi cũng mặc bắt đầu hành trình một mình, và tự an ủi bản thân rằng " có lẽ cuộc sống ở thành phố là vậy, không ai đợi ai, bữa cơm gia đình khó khăn để ngồi chung mâm cơm vì mỗi người làm việc mỗi giờ cũng không trách được". chắc cha tôi cũng hay tự an ủi mình như thế. Ông chỉ nói đùa, bốn cha con ăn bốn mâm cơm, dù câu nói ấy không đơn thuần là đùa, sự thật là bữa cơm gia đình có đầy đủ mọi thành viên trong nhà là việc rất hiếm khi. Tôi cảm thấy như bản thân mình cũng là một phần phá vỡ bữa cơm gia đình ấy, bởi ngày càng lôi mình vào những việc ko tên, đâu khi là lì lợm, mải miết với việc của mình, một chút vì học hành, chút khác vì có việc ra ngoài đột xấu. Và rồi hai đứa cũng thế, ai cũng có lí do để luôn vắng mặt. Nhưng hôm nay khi có hai người khách lạ, họ lại tỏ ra khép nép e dè như thế khiến tôi cứ say sưa nghĩ mãi về lỗi lầm của mình, và đang nghĩ xem có cách nào khác thay đổi. Miếng cơm không ăn nổi, cứ thế mà nuốt từng hạt một. Đột nhiên cánh cửa cổng mở, một người phụ nữ bước vào, bà mặc sơ mi trắng, trông xa xa rất giống mẹ. tÔI thầm thốt lên" không thể nào , mẹ mới gọi điện lúc sáng cho mình mà, làm sao mẹ về lúc này được, mình hoa mắt rồi chăng." Tôi bước ra cửa tiến lại gần người phụ nữ đó để nhìn rõ hơn. Ồ không thể tin nổi bà cất tiếng nói, đó đúng là mẹ, là mẹ thật rồi. Một cảm giác kì lạ lâng lên trong người, tôi tự hỏi mẹ làm gì ở đây. Cứ lẽo đẽo sau lưng hỏi han mẹ, mẹ nói đi tập huấn ở tỉnh, nhưng hnay là ngày nghỉ, tập huấn xong mẹ xuống liền vì cô C bạn mẹ gọi , biết con cô C hôm nay xuống nhà mình mượn chỗ học với thầy. Cũng rất lâu mẹ ko gặp cô ấy, và còn một lí do nữa, mẹ không nói nhưng tôi luôn biết cuối tuần mẹ muốn về nhà. ý nghĩ mẹ luôn nhớ đến gia đình mình làm tôi thấy xúc động, thương mẹ vô cùng. Mẹ ở cái tuổi ngũ tuần rồi, vậy mà vẫn đi đi về về như một người phụ nữ trẻ chăm con. Hình như thời gian không có nghĩa lí gì với mẹ, dù ở thời nào mẹ vẫn là mẹ. Vẫn dõi theo chúng tôi.Tôi tự thấy mình nợ mẹ quá nhiều. Dù là tình thương đi nữa, là trách nhiệm đi nữa, điều đó vẫn xuất phát từ một tình yêu thương vô bờ bến. Có khi tôi thấy bực mình , giận dữ thay cho sự thương yêu quá mức của mẹ, sao lại yêu thương đến như thế nhỉ, mẹ có quyền thả lỏng mình, có quyền được tự do, có quyền mưu cầu những danh vọng khác, hay làm điều mẹ muốn, thà mẹ làm cho chúng tôi ít đi, làm cho mẹ bớt đi, thì tôi đỡ cảm thấy tội lỗi, đằng này mẹ lại dành tất cả cho chúng tôi. Điều đó luôn khiến tôi cảm thấy chính mình đã lấy đi cuộc đời mẹ...Mẹ tôi là một phụ nữ tài giỏi, Đã hơn mười năm nay một mình mẹ đi làm để nuôi gia đình. Tôi tự hỏi nếu ko quá vì gia đình, có thể mẹ sẽ làm được nhiều việc lớn lao hơn. Nhưng tại sao, mẹ thà hy sinh tất cả, suốt cuộc đời không cần một ước mơ cao xa, một địa vị vững chắc hay danh vọng tiền tài nào khác, mà chỉ là gia đình, gia đình thôi. Hai từ ấy lớn lao đến thế sao, không chỉ mẹ rất nhiều phụ nữ khác hy sinh toàn bộ ước mơ , sở thích khác của mình chỉ để lại một ước mơ duy nhất là xây dựng một gia đình hạnh phúc. Tại sao lại như vậy???Tôi còn có cảm giác mẹ định giành cuộc đời còn lại nữa để lo hết tất cả cho tôi nếu như tôi không phản đối. Nhưng không xã hội này cùng với môi trường, làm sao chấp nhận một đứa con chỉ biết ăn bám bố mẹ mãi chứ. Không ai cho phép một thanh niên như thế, dù là có lương tâm của anh ta cũng sẽ không bằng lòng.Chính vì như vậy tôi đã cố vùng vẫy ra khỏi sự bảo bọc đó, đôi lúc cả biến thành một người khác, không phải là mình ở nhà nữa, đó là vì cái lí do ra ngoài sẽ khác.Nhưng trong mắt bố mẹ chị em chúng tôi luôn là các cô bé , cậu bé, bé bỏng, thơ ngây, và dễ dại dột một khi không có bố mẹ ở bên. Em trai tôi đã cố trở nên hư hỏng. Nó vũng vậy và rồi dẫm đạp lên sự bao bọc đó, và thể hiện mình là một con người không sợ bất cứ ai, ngược lại tất cả mọi người sẽ phải sợ nó. Cái thân hình ngày nào của một cậu bé gầy gò, luôn phải chịu những đòn roi của cha với lí do ép vào khuôn khổ, hay vì những gì ông không hài lòng, còn giờ đây ư, em trai nói, " ông ấy không làm gì được nó, giờ nó to lớn rồi" Em trai tôi luôn làm cho mọi người trong nhà thót tim mỗi lần không thấy nó ở nhà, hay những lần nó giận cha bỏ cơm. Mỗi lần nó ở ngoài đường không về nhà. Nỗi cô đơn tràn ngập cậu thanh niên ấy. Nó không muốn nhìn thấy căn nhà lạnh lẽo đó. Nó cần tìm ai đó tâm sự, chia sẻ nhưng tuyệt nhiên nó không tìm thấy ai trong gia đình mình đủ sức thuyết phục để nó tâm sự. Cậu em ấy đã suýt đi vào con đường của một đứa con hết thuốc chữa, thậm chí tôi cảm giác mình sắp mất một đứa em mãi mãi. Những cám dỗ của cuộc sống đô thi lôi kéo em vào những trò chơi lí thú, những cậu con trai bảnh bao, biết chải chuốc, biết thể hiện sự nam tính trước bạn gái.
Hành trình đến lớp của nó không chỉ đơn giản là thi đua học hành mà còn là thi đua cả về hình thức và vật chất. Sự chối bỏ gia đình, và chán nản khiến nó bị đẩy vào thế giới của những trẻ nhà giàu. Và ở đó cậu bé bị lạc lõng giữa một rừng người nhà giàu, thích thể hiện. Tôi biết được điều này vì chính nó trong một lần uất nghẹn không chịu được đã nói hết ra tâm sự cho cả nhà biết. Những lúc đó, tôi trở nên vô dụng , những giọt nước mắt chỉ biết lăn xuống một cách không kiểm soát nỗi.
Một cảm xúc mãnh liệt. ý nghĩ làm sao kéo em mình ra khỏi chốn ấy cứ ám ảnh tôi. Làm sao, làm sao....Thật là đau. Làm sao không đau được, dù cuộc sống đó của nó cũng như của chính tôi đang phải đối diện có giống nhau , hay khác chút xíu đi nữa, thì có một điều tôi biết chắc chắn đó là chỉ cần trong gia đình có một ai đó không vui thì cả nhà đều không vui. Có nghĩa là nỗi buồn dâng lên gấp bội. Tôi có đã có những suy nghĩ điên rồ, hay là theo dõi em ấy xem nó thế nào, nhưng rồi thì sao, khi mình biết rõ rồi mà vẫn không giúp được nó.
Còn gì khác có thể làm được ngoại việc cố gắng hết sức bỏ ra tấm lòng của người chị , chỉ để an ủi chính mình, nhưng cuộc sống của em trai vẫn vậy, nó có hung hăng thế nào, có tàn bạo với gia đình ra sao, thằng bé vẫn không thể phủ nhận được rằng nó phải đón lấy việc học như việc của nó phải làm, bởi không còn con đường nào khác ngoài học.
Buổi tối đó, mẹ trở về, gương mặt bà hớn hở khi tôi nhắc đến cậu bé đang học trên lầu và mẹ của cậu ta. Chỉ vài phút sau cô bạn của mẹ tôi đến, hai người bạn gặp nhau những vui , cô C thể hiện tình cảm rất nhẹ nhàng, cô ầm chầm lấy mẹ tôi một cái, hai người bắt đầu hồ hởi kể chuyện, mẹ tôi quên mất cả ăn uống, chỉ bảo tôi ăn trước, cả hai lại nói say sưa, cha tôi cũng vui vì có cô C lại thêm môt cớ nữa để mẹ về nhà thường xuyên hơn. Gương mặt cha cũng vui mừng không ngừng xen vào câu chuyện giữa hai người họ. Cô C mất cả tuần đi làm nhưng vẫn chăm sóc cho cậu con lớn của mình rất chu đáo, hai vợ chồng lên kế hoạch học thêm cho cậu bé ngay từ lớp 10 để đến khi đại học khởi bỡ ngỡ. Và họ thay nhau đưa đón, nghe mẹ tôi kể, cha tôi chăm con vẫn chưa là gì so với ông bố của cậu bé đó. Lúc trước ở tuốt bình dương nhưng vì con học xa vẫn ráng cho theo học trường tốt và đưa đi đón về suốt. Lại nghe kể một ông bố khác ở Long AN, mượn phòng ở sài gòn cho con học,sáng sớm đã dậy đi mua hàng về bán, tiện thể còn ghé qua phòng xem con đã về chưa, sau đó ông ấy giặt giũ và nấu sẵn cơm, viết một tờ giấy dặn dò rồi lại lên đường đến hàng gạo của mình bán. Cứ thế, chân dung những ông bố bà mẹ thật đẹp, và họ truyền tai nhau những tấm gương ông bố bà mẹ nào vât vả hơn để học tập.Còn những cô cậu được che chở thì sao, chúng nhỏ bé sau ánh mắt bao dung, che chở, của ba mẹ.

Còn gì khác có thể làm được ngoại việc cố gắng hết sức bỏ ra tấm lòng của người chị , chỉ để an ủi chính mình, nhưng cuộc sống của em trai vẫn vậy, nó có hung hăng thế nào, có tàn bạo với gia đình ra sao, thằng bé vẫn không thể phủ nhận được rằng nó phải đón lấy việc học như việc của nó phải làm, bởi không còn con đường nào khác ngoài học.
Buổi tối đó, mẹ trở về, gương mặt bà hớn hở khi tôi nhắc đến cậu bé đang học trên lầu và mẹ của cậu ta. Chỉ vài phút sau cô bạn của mẹ tôi đến, hai người bạn gặp nhau những vui , cô C thể hiện tình cảm rất nhẹ nhàng, cô ầm chầm lấy mẹ tôi một cái, hai người bắt đầu hồ hởi kể chuyện, mẹ tôi quên mất cả ăn uống, chỉ bảo tôi ăn trước, cả hai lại nói say sưa, cha tôi cũng vui vì có cô C lại thêm môt cớ nữa để mẹ về nhà thường xuyên hơn. Gương mặt cha cũng vui mừng không ngừng xen vào câu chuyện giữa hai người họ. Cô C mất cả tuần đi làm nhưng vẫn chăm sóc cho cậu con lớn của mình rất chu đáo, hai vợ chồng lên kế hoạch học thêm cho cậu bé ngay từ lớp 10 để đến khi đại học khởi bỡ ngỡ. Và họ thay nhau đưa đón, nghe mẹ tôi kể, cha tôi chăm con vẫn chưa là gì so với ông bố của cậu bé đó. Lúc trước ở tuốt bình dương nhưng vì con học xa vẫn ráng cho theo học trường tốt và đưa đi đón về suốt. Lại nghe kể một ông bố khác ở Long AN, mượn phòng ở sài gòn cho con học,sáng sớm đã dậy đi mua hàng về bán, tiện thể còn ghé qua phòng xem con đã về chưa, sau đó ông ấy giặt giũ và nấu sẵn cơm, viết một tờ giấy dặn dò rồi lại lên đường đến hàng gạo của mình bán. Cứ thế, chân dung những ông bố bà mẹ thật đẹp, và họ truyền tai nhau những tấm gương ông bố bà mẹ nào vât vả hơn để học tập.Còn những cô cậu được che chở thì sao, chúng nhỏ bé sau ánh mắt bao dung, che chở, của ba mẹ.
Ngoan ngoãn như bé con ngày nào lẽo đẽo theo sau mẹ, để rồi cố lúc cũng phải bừng tỉnh, thật ra mình đã lớn rồi.
Và tôi nhìn thấy nụ cười của bậc phụ huynh khi hay con mình chăm chỉ, hay vâng lời như những gì họ căn dặn. Nụ cười ấm áp và những câu chuyện về con cái, vẫn là bài học muôn đời của bố mẹ. Việc giúp một đứa trẻ thành công giống như đạt thành tích của bố mẹ vậy. Đó là tâm niệm và sự trăn trở của phụ huynh.
Không khí gia đình cũng trở nên ấm áp nhất là mỗi khi có mẹ trở về, ngọ lửa yêu thương lại được nhóm lên. và khi ấy tôi cảm thấy mẹ thật sự là một ngọn lửa đã sưởi ấm trong tôi và tất cả thành viên còn lại. Nụ cười của bố mẹ là nụ cười đẹp nhất suốt cuộc đời tôi chỉ muốn mãi mãi nhơ đến nó, nhớ đến sự hy sinh, nhơ đến nỗi băn khoăn, để rồi khi là mình chỉ có một mình đối diện với cuộc đời thì Moon ơi hãy nhớ lại những ngày tháng mama đã trở thành người mẹ tuyệt vời như thế nào. Mẹ khuyên nhủ đứa con trai bé bỏng ngày nào, mỗi khi nó không chịu ăn, nó hận, nỗi hận thấu ruột gan, nhưng có biết rằng mẹ đã ở đó nhìn nó, hoặc đã âm thầm dõi theo nó. Mẹ luôn sợ nó bị bỏ đói, luôn sợ nó sa vào con đường tôi lỗi, ngoài miệng mẹ luôn nói từ bỏ nó, nhưng trong lòng luôn ấp ủ tia hy vọng rồi đây còn trai mẹ lớn lên sẽ hiểu chuyện ko trách cứ vô cớ để biết bao dung và nhìn thấu cuộc đời. Dù cho sự giận dữ của tôi có lớn hơn, mẹ vẫn ở đó, âm thầm và lặng lẽ, vờ như ko nghe ko thấy ai đang bực mình chỉ biết hôm nay, mẹ sẽ nấu món mà con sẽ thích ăn, chỉ cần mỗi ngày con có thể ăn đủ 3 bữa, để mỗi tháng con có đủ sức khỏe để học hành, mẹ luôn tin rằng sức khỏe sẽ giúp con có tất cả.....^&^

Không khí gia đình cũng trở nên ấm áp nhất là mỗi khi có mẹ trở về, ngọ lửa yêu thương lại được nhóm lên. và khi ấy tôi cảm thấy mẹ thật sự là một ngọn lửa đã sưởi ấm trong tôi và tất cả thành viên còn lại. Nụ cười của bố mẹ là nụ cười đẹp nhất suốt cuộc đời tôi chỉ muốn mãi mãi nhơ đến nó, nhớ đến sự hy sinh, nhơ đến nỗi băn khoăn, để rồi khi là mình chỉ có một mình đối diện với cuộc đời thì Moon ơi hãy nhớ lại những ngày tháng mama đã trở thành người mẹ tuyệt vời như thế nào. Mẹ khuyên nhủ đứa con trai bé bỏng ngày nào, mỗi khi nó không chịu ăn, nó hận, nỗi hận thấu ruột gan, nhưng có biết rằng mẹ đã ở đó nhìn nó, hoặc đã âm thầm dõi theo nó. Mẹ luôn sợ nó bị bỏ đói, luôn sợ nó sa vào con đường tôi lỗi, ngoài miệng mẹ luôn nói từ bỏ nó, nhưng trong lòng luôn ấp ủ tia hy vọng rồi đây còn trai mẹ lớn lên sẽ hiểu chuyện ko trách cứ vô cớ để biết bao dung và nhìn thấu cuộc đời. Dù cho sự giận dữ của tôi có lớn hơn, mẹ vẫn ở đó, âm thầm và lặng lẽ, vờ như ko nghe ko thấy ai đang bực mình chỉ biết hôm nay, mẹ sẽ nấu món mà con sẽ thích ăn, chỉ cần mỗi ngày con có thể ăn đủ 3 bữa, để mỗi tháng con có đủ sức khỏe để học hành, mẹ luôn tin rằng sức khỏe sẽ giúp con có tất cả.....^&^
Juli Moon
0 nhận xét:
Đăng nhận xét