Tôi thấy mẹ trong đêm đang đợi chuyến xe buýt cuối cùng.Lạ thật vừa mới đây chiếc xe còn đậu ngay chỗ trường học,trời còn tỏ thấy được màu xanh thế mà phút chốc trời tối đen tôi ko nhìn thấy người nào trong bóng tôi,1 màu đen sẫm cố gắng mở to mắt để tập trung vào những điểm sáng men theo điểm sáng nhỏ nhoi của chiếc xe.Tôi không nhìn thấy ai cả chỉ cảm nhận được mẹ đang chạy ra chỗ chiếc xe.Mẹ chỉ cho 1 người nữa ra chỗ đón xe,nhưng tôi không nhớ rõ đón xe về đâu.Chạy đến một quãng hình như con đường này giao với 1 con đường khác.Tôi nói mẹ ơi chắc xe lát nữa sẽ về bến chỗ này rồi.Mẹ nói không phải chỗ này phải đi lên phía trước nữa.Lạ thật tối quá sao mẹ biết chỗ nào nhỉ,tôi thì chỉ men theo cái cảm giác của mình .Vụt 1 cái,lắng bên tai hình như có tiếng xe chạy,sao chạy lâu thế lại còn kéo dài cứ như là cả 1 đoàn tàu.Hình như tôi đã nhìn thấy thấp thoáng ánh đèn trên xe,các ghế ngồi trên xe đều trống,xe không có khách,có lẽ xe đang đến đấy!...........
VỤT MỘT CÁI!!!
Tôi đang bay ư,theo dấu của đoàn xe ,qua rất nhiều nơi,cây cỏ,1 khu rừng cây cối rậm như trong thế giới động vật,tiếp một đoạn hai bên nhà cửa,kế nữa có tiếng ồn xe đang lao về phía trước lướt trên mặt nước,giống như 1 con thuyền.Nhìn kìa,trí nhớ của tôi không sai xe đang tiến gần đến chỗ trường học,nơi sẽ gần bến đậu,mẹ đang đợi ở đó.
Vụt!
Một chiếc áo dài màu vàng nhạt hoa văn có ren đang khoác trên người tôi,oh sao hôm nay mình thon thả dáng chuẩn thế này,mình đang ở trong 1 căn phòng cũ kĩ ,mình đi cùng 2-3 người gì nữa,hình như có cả mẹ trong đấy,1 cô gái nữa cũng mặc áo dài ko rõ là trắng hay hồng và 1 ông bác nào ấy nhỉ.Trông ông bác giống như 1 nghệ sỹ nhiếp ảnh .Cầm tà áo dài khoe dáng,tôi nói,“trông này con có thể chụp hình ở đây đứng như thế này....."cô gái kia đứng theo thế đứng của tôi rồi nói“ ờ được đấy ,chỗ này hợp lắm".Nhưng mình không có thợ ảnh đi theo ,tiếc quá.! Tôi nói rồi tiến lại cái chỗ cô gái đang đứng nhìn mấy cái khung gỗ cũ kĩ,nhìn lên thấy có 1 cái bàn .Trên này có mấy quyển gì đấy bị rách trang đầu,1 vài chỗ có lỗ khói đốt,hình như bị cháy xém 1 góc nhỏ.Cầm lên xem,Ồ cái này là tư liệu về Bác Hồ đây sao???.ko biết nữa,có ảnh nữa,chắc nó liên quan gì đó,thôi kệ cứ lấy về đi.Rồi chợt nghĩ nhưng lỡ chỗ này người ta đưa hết vào bảo tàng thì sao ,mình phải trả lại cho người ta hết ko đc lấy thứ gì ở đây.Nhìn xuống dưới có nhìu ảnh chồng lên nhau ,tấm nào cũng be bé,hoặc là rách 1 chút,nhìn ko rõ lắm nhưng tôi lại có cảm giác ảnh đó là 2 cô bé sinh đôi và 1 bé trai bụ bẫm rất dễ thương,bỗng liên tưởng đến 2 chị em tôi lúc bé và em trai tôi.
Oh,đây chắc là ảnh của mình rồi,thôi phải cố gắng lấy về hết,mấy tấm này hiếm hoi lắm mẹ sẽ quên mất,mình phải lấy về hết không để lại tấm nào.ÔI,sực nhớ,không xong rồi cánh cửa ở căn phòng đó đang mở kìa.Hình như mình ko phải ở đây mình đang ngủ cơ mà,mình mà tỉnh dậy mấy tấm hình này sẽ ko còn nữa.......không đc phải lấy về mới đc.Không gian của gian hàng quần áo hiện ra trước mắt tôi,tôi ngắm ngía thấy cái áo treo lơ lửng trên đó đang đổi kiểu liên tục theo ý tôi,có 2 kiểu tôi rất thích,Đang tưởng tượng sẽ mặc nó trông sành điệu ra sao,bỗng lập lờ hình ảnh của 1 không gian sang trọng như ở 1 plaza nào đó,rồi lại những tấm ảnh tôi đang cố gom chúng lại nắm thật chặt trong tay ,nhưng cảm giác cái gì đó sắp tan biến,trong tý tắc suy nghĩ thoáng qua trong đầu tôi muốn níu giữ mấy tấm ảnh đó thật chặt cho đến lúc tỉnh dậy.Ồ mình sắp dậy rồi,màu tối đen sắp trở lại.....Tú Tu Tù Tu Tu ....Hey điện thoại reng là tin nhắn,choàng mở mắt ra,ơ mình đang ngủ trên giường ,mở đt lên xem 11h30,ôi vậy là đúng 30 phút du hành trong mơ rồi ư? Không biết ngủ thiếp đi từ lúc nào.Tin nhắn của 1 cậu em mới biết,lại là 1 cái tin rợn cả người.Tin nhắn đầy yêu thương đáng ra nên dành cho 1 em gái chí ít bằng tuổi cậu ta mới phải chứ,cậu ta cô đơn đến hóa rồ rồi!Cuộc sống thật lắm điều kỳ diệu ,không biết mai thức dậy điều kỳ diệu gì sẽ đến nữa nhỉ?........... ôi ko,liệu mình có đang tỉnh không đây?????
nguồn: tạp bút by Juli
|
Zing Blog
0 nhận xét:
Đăng nhận xét