HÀNH TRÌNH KHÔNG ĐỊNH SẴN VỀ ĐẤT MIỀN TÂY


 Ngôi nhà của chúng tôi khuất trong dãy nhà tầng cao vút, một khu cũng gần trung tâm thành phố, bề ngoài của nó có lẽ sẽ khiến cho những ngôi nhà thấp khác trầm trồ mà thốt lên rằng nhà đó thật khá giả và văn hóa. Ngôi nhà ấy bình yên biết bao, đã bao lần tôi mơ về căn nhà cũ cấp 4 lúc trước không hiểu sao cái cảm giac vẫn cứ thân quen như vừa mới hôm qua. Ngôi nhà bây giờ đẹp đẽ hơn, sáng sủa hơn, nhưng nó vẫn thiếu thiếu thứ ánh nắng của mùa xuân ấm áp. Đôi lúc tôi thấy đồng cảm với Long NỮ, cô ấy sống trong cổ mộ và cảm giác này của tôi cũng vậy, thế giới xung quanh chỉ là cái gì đó ồn ào.
TẠM XA NHÀ VÀI NGÀY 
Hôm nay vừa mới trở về, ngôi nhà tôi ngủ yên trong xóm nhà giàu cũng vắng tiếng. Giờ này mọi người đã yên giấc. Một cảm giác bình yên hiện lên trong tâm trí. Ngôi nhà thật yên ả. Nó vẫn nằm đó đợi tôi trở về. Không gian nhỏ lại so với lúc ở miền tây. Căn Phòng nhỏ sáng đèn ngủ, em gái đã mắc sẵn mùng như thường lệ để tôi về là chỉ việc chạy ùa vào chiếc giường ấm áp thả mình lên cái giường của mình. Mọi đồ vật cũng đã ngủ chúng thở khẽ khàng, rồi chúng sẽ vui và hớn hở biết bao khi chủ nhân đã trở về.Vài tiếng nữa thôi lại lên trường nộp giấy rồi tôi chợp mắt một mạch tới gần hết nửa buổi sáng...
Quay lại với cuộc hành trình bất ngờ này,lúc ngồi trên xe để trở về quê hương miền tây ấy tôi đã không ngờ vài ngày trước mình vẫn còn khăng khăng với ý nghĩ sẽ không bao giờ trở về nơi ấy,đó là một truyện dài.....Vậy mà bây giờ lại có thể, dường như suy nghĩ của tôi thay đổi quá nhanh, đến nỗi cả chủ nhân của những suy nghĩ ấy cũng không thể biết. ý nghĩ về thăm bà ngoại đáng mến, người bà đã dành trọn tình yêu thương cho gia đình, cho tất cả con cháu, và hai nữa là tôi hộ tống anh trai bên ngoại về thăm bà, em gái và mẹ tôi lo cho anh ấy đi một mình buồn nên phải nhất nhất có người đi cùng,em gái thân với anh ấy hơn nên đáng lẽ em ý đi, tôi còn tưởng tượng sẵn cái cảnh họ đi miền tây sẽ vui như thế nào, ai dè niềm phấn khởi này lại chuyển sang tôi, nên mới có chuyện bất ngờ, việc không cầu ước mà đột nhiên tới. Gần đây có nhiều không ngờ tới quá tôi sắp bị những việc này làm cho mơ hồ, mọi việc thay đổi quá nhanh....
Anh trai bên ngoại của tôi cũng đã để lại trong lòng đứa em gái này 1 ký ức hồi tôi là 1 cô bé cấp 1, cũng là 1 lần về thăm quê ngoại, chính anh trai ấy đã giúp chúng tôi diệt trừ bọn người "xấu", lũ trẻ nghịch ngợm và hung dữ ở bắc, chúng cứ chạy theo đuổi đánh, xua đuổi và nhác ma, dọa dẫm tôi, chỉ vì tôi là người trong nam ở  sài gòn về và trông hách dịch trước mặt chúng.Trong 1 trận bị chúng vây kín, hai chị em sít nữa hết đường thì may sao anh trai đến càn quét,lúc đó tôi và em quá sợ hãi nên lui về bên nhà chỉ nhìn họ đánh đấm từ xa, hôm sau gặp anh trai còn tỉnh bơ không nhắc gì về việc bị bọn nó đánh, tôi cũng không dám hỏi.Nhưng kể từ đó hình tượng người anh hùng hiện lên, anh trai ít khi nói chuyện với tụi tui, tôi và em gái anh ấy bằng tuổi,hay chơi với nhau, xét vai vế bên ngoại thì kêu anh trai và em anh trai là chị.Lần thăm ngoại ấy đã ra đi mãi cùng với chút tiếc nuối chưa kịp gắn bó với anh trai đc bao,vậy mà giờ đây, hai anh em lại có thể cùng nhau đi trên một cuộc hành trình về thăm miền tây. Cuộc đời có nhiều cái không ngờ tới.
Trà Vinh ơi tôi đã về đây!
Bao nhiêu địa danh của vùng quê này tôi không còn nhớ nữa lúc ra đi tôi chỉ mới xong lớp 2. Chỉ nhớ thị trấn duyên hải nơi mình sinh ra ở cuối miền đất này, so với năm ngoái tôi về năm nay cũng không đổi khác là bao. Nơi này gần biển phải thế mà tính cách con người cùng ôn hòa hợp với tự nhiên, người vùng biển có một tính cách ngay thẳng và chất phác, ai ai cũng lo làm ăn, cuộc sống lao động rèn luyện cho họ ý chí vươn lên và đi xa mần ăn để thoát khỏi cái nghèo, cùng với ý muốn làm giàu cho mình cho quê hương để không phải. Tính táo bạo cũng đc rèn luyện, không biết ngành nuôi tôm xuất phát và xuất xứ từ đâu, mọi người không ngần ngại mạnh dạn đầu tư, và đầu tư một cách mạo hiểm vào ngành nghề năm ăn năm thua này như chơi vé số vậy. Tất nhiên ai cũng biết điều này nhưng cuộc sống nghèo khổ làm người ta có ý chí để vươn lên, chống chọi với tất cả RỦI RO, kể cả phải vay nợ khắp nơi cũng cố gắng làm.Sinh ra ở đây, ít nhiều gì tôi cũng có ảnh hưởng bởi ý chí và suy nghĩ này, nhưng cũng vì vậy trở về mà không mang lại điều gì cho quê hương và gia đình đó là 1 điều vô cùng xấu hổ,bởi đã từng nhen nhóm trong đầu suy nghĩ sẽ ko bao giờ trở về làm một con người đứng yên như thế, lần này thật sự tôi đã làm khó chính mình.ThẬT khó để đối diện với bản thân...
ký ức một thời thơ ấu đã ở lại đây mãi, trí nhớ tôi không ghi nhận rõ ràng về mảnh đất này, ngôi trường xưa giờ đã mới hơn trước. Chợ Duyên HẢI vẫn chưa đi hết, tôi cũng giống hàng ngàn hàng vạn những người con khác cảm giác trở về quê hương thật xúc động bồi hồi, hình ảnh thơ bé còn mập mờ khó diễn tả. Tôi thích món miền biển ở đây, con nào con nấy to và tươi ngon. Còn nhớ món chè khoai môn , xôi thịt rất ngon....
Nhà mami và cậu dì tôi nằm gần chợ và ngân hàng... Mami làm việc ở đó mấy chục năm rồi lần nào về cũng nhất quyết cho tôi sang ngân hàng chào hỏi tất cả cô chú bác ở đó. Mami là sếp của 1 phòng, phòng làm việc của mami ở trên lầu 1, ở đó ai cũng biết gia đình tôi. Mami và các cậu dì tôi có mối quan hệ rộng rãi hầu như, cái vùng đất ấy không quá lớn, nên quanh quanh đấy ai ai cũng biết nhau cả nếu có ra ngoài làm ăn, đều phải ghé chỗ photo nhiều năm rồi của cậu và ngân hàng duyên hải không thể bỏ qua.
NHÀ CẬU MỚI TẬU ĐC:
Ba động là nơi nổi tiếng ở đây, tôi lai em họ và cùng với anh trai ra đó chơi cũng cách nhà 6-7 cây, ba anh em, đi dạo trên bờ biển.  Nhìn những con ốc phơi mình trên cát, chúng say quá rồi(*_*),hôm nay thứ bảy mà cũng không nhiề người ra chơi, có vẻ thưa vắng, ngta không chú trọng du lịch ở đây lắm, đầu tư còn khiêm tốn. MuA quà lưu niệm ở đây thì không mắc chút nào, tôi mua mấy cái làm từ ốc về làm quà cho hai em. ANH trai đã có người yêu nên bảo em họ tôi tư vấn mua cho người yêu 1 cái to và đẹp hơn của tôi.
Mộ góc Ba Động
lâu đài cát nè
anh trai và N. em
cảm giác rất yomost
hi,Ba Động
chuông gió con ốc nè
thế nào nhỉ?
nghịch cát
hảo hảo!
chuồng khỉ
biển trời mênh mông

Chỉ hai ngày ngắn ngủi, trời mưa, nhưng tôi và anh trai cũng kịp đi thăm hồ tôm và nhà thờ long khánh. Mấy hôm mưa đường lầy lội 1 chút nên cũng khó đi,chiếc xe con vịt của dì tôi to bự nhưng khá đẹp, dù đi nó thì rất oai vệ nhưng nghĩ tới hai lần té xe tay ga tôi xanh mặt ko dám liều mình nữa trừ phi ko còn xe nào khác phải đi chiếc xe đó. Nhà thờ LK đẹp chưa từng thấy, ngay cái cổng đã khiến người ta hớp hồn, hình tượng thiên thần sải cánh, bên trong rộng rãi và thoáng mát, những bậc tam cấp uy nghiêm, vườn hoa đẹp đủ màu sắc. Chúng tôi tha hồ khoe ảnh, có 1 cái hang núi đẹp nhân tạo, lại 1 hồ sen có sen nhưng nước ko trong, cái này thì do trời mưa đây, trong điện chính rộng lớn, và uy nghiêm. TÔI có dịp lần đầu tiên cầu nguyện trước tượng chúa. Đồng bào giáo dân ở đây rất nghiêm trang, họ vận quần áo dài tươm tất, trẻ con thì đồng phục học sinh chỉnh tề. Mọi người đọc kinh một hồi rồi sinh hoạt và ra về trong trật tự hết sức nghiêm trang.

Trở lại với hồ tôm, dân chúng ở đây nhà nhà đều theo nghề này, mỗi khu đất rộng mấy cái ao tôm, nhà thì làm cái chòi nhỏ nhỏ, nhà thì xây hẳn nhà bê tông sạch sẽ và làm chu đáo, mỗi cái ao tôm đều làm cẩn thận rào cả lưới, tối thắp đèn sáng ngừa lũ bắt trộm. Nên buổi tối sẽ thấy y như một rừng chong chóng đẹp lạ thường.
Hai ngày nhanh chóng kết thúc, tôi phải chia tay vội vàng với mảnh đất này, ra về còn nhớ ánh mắt bà ngoại trông ngóng, dặn dò đứa cháu gái thơ ngây của bà trong lòng không khỏi xúc động. Tôi ko dám nghĩ đến việc mình tồi tệ chưa làm gì dc cho bà, tiếp tục nghĩ niềm tin này sẽ bám chắc và tôi sẽ khó mà tháo gỡ mất thôi.
Lên xe, anh L vẫn ngồi im có vẻ nhắm mắt ngủ, ko gian yên tĩnh quá tôi ko chịu đc, đành phải kiếm chiện gì đó để nói,anh L ko đc tự nhiên lắm giống như tôi, cái mà ngta nhìn thấy đập vào mắt là con người kín đáo và ít nói. Nhưng sâu bên trong sự im lặng đó chắc chắn ko hề im lặng, giống như tôi bây giờ suy nghĩ miên man nhiều đến nỗi phải bùng nổ.
sau 1 hồi anh L làm tôi ngạc nhiên với cái cách anh ấy nói chuyện điện thoại với cô gái bên kia đầu dây, nói rất lâu, toàn những từ ngữ như khiến ngta nghe mà cảm thấy dc quan tâm, đúng chất con trai ga lăng,anh ngồi bên cạnh mà ko ngừng thao thao bất tuyệt với cô gái kia.Tôi có hai cảm xúc đến khó tả, vừa có cảm giác mình vừa dc vén màn bí mật về con trai, về hình tượng con trai luôn luôn sành ăn nói trước mặt các cô gái với cái tài hài hước vô tội vạ chỉ để làm bạn gái vui. Nay tôi có thể tường tận y như xem phần sau của hậu trường phim, và vui sướng vì mình ko phải cô gái đó với con tim non nớt có lẽ sẽ bị áp đảo kia, cảm xúc thứ hai là buồn vì nếu tôi là em gái ruột hay mẹ anh ấy, hai người thân thương nhất nhìn người thương yêu của mình đang thao thao bất tuyệt với 1 cô gái khác, làm sao có thể vui vì điều đó chứng tỏ mình kém cỏi ko đủ để ngta yêu thương, nghĩ thế thôi,nhưng tôi ko phải muốn làm cô em gái ích kỷ cứ khư khư lấy anh trai mình. Mà tôi ko có anh trai ruột để dc nũng nịu thế đâu.Lại một cú điện thoại khác, 1 cô gái khác nữa. Con trai cũng khó hiểu, đầu óc tôi hoa cả lên chả hiểu gì cả, ko biết thật ra trong hai cô gái ấy cô nào mới là người anh ấy yêu thật sự.???(@<>@), tôi rút ra một điều có rất nhiều thứ tình cảm tồn tại bên trong con người, đôi khi cảm giác thích lên đến cao trào cũng khiến ngta ngộ nhận là tình yêu, hay hốt hoảng có thể mình yêu nhiều nhưng ko đó ko phải đa tình chỉ là có nhiều cảm tình với bản chất tốt đẹp của con người mà thôi,cảm tình cũng dễ đến và đi nhanh như chớp mắt, nhưng có điều tình cảm cần phải có nhiều thời gian vun đắp và niềm tin xây dựng mối quan hệ. đÂY chỉ là những suy nghĩ sơ khai chưa thể nói lên điều gì phải để cuộc sống thực tế tôi luyện mà thôi.
Chuyến đi này có thể coi là kỳ nghỉ hè lý thú... hành trình ngắn đã đủ để cho ra những bài học dài rồi, hơi mệt quá, tạm dừng thôi. Hẹn gặp lại miền tây hai tuần nữa khi chuyến đi mùa hè xanh dc bắt đầu!
JULI TÙY BÚT
một số hình ảnh ở nhà thờ


 
Zing Blog

0 nhận xét:

Đăng nhận xét